Ngay sáng hôm sau, tôi liền họp nóng cả nhóm ở ngoài bãi, tôi hỏi:
– Sao đụ em “Hiền” hai đêm rồi đã chán chưa?
Thằng Tuấn bô bô cái miệng nói ngay:
– Chán thì không chán, nhưng còn có cái lồn nào nữa đâu!!!
Thằng Tâm vốn ít nói, nhưng lần này lại móc họng thằng Tuấn ngay.
– Còn chứ sao không? Cái lồn của mụ Đâm ấy, bảo đảm hàng không ai đụng ha ha! Muốn thì nhờ thủ trưởng thu xếp cho.
– Tao thì chỉ mê cái lồn của em “Hiền” thôi! Xưa giờ chưa đụ cái lồn nào mà tao mê mệt như cái lồn của em “Hiền”. Nhưng ở đây ý thằng Kiệt muốn nói cái gì? Úp úp mở mở, tao nghi lắm. Khang trầm ngâm.
Tôi liền thủng thẳng bốc phét:
– Tối qua, lúc tụi mày ngủ rồi, tao nứng cặc quá, mò qua làm em hai nháy, rồi nằm tâm sự. Em đồng ý hôm nay đổi món ăn cho anh em mình, không những có cá có thịt mà còn thêm tí rượu cho đỡ nhạt mồm nhạt miệng.
– Tí là bao nhiêu, hay cũng vẫn chỉ là một xị như hôm qua?
– Mỗi thằng một xị, được chưa?
– Thế thì thủ trưởng là nhất rồi.
– Nhưng với một điều kiện…
– Nói đi vòng vo mãi, đây có rượu có thịt rồi, một thôi chứ mười điều kiện cũng OK tuốt.
– “Hiền” bảo nàng biết các anh đều đã đụ “Hiền” rồi, nhưng làm mãi như thế “Hiền” không thích lắm. Thà cứ mỗi tối một anh thôi, vừa đụ sướng vừa nằm tâm sự thoải mái thì thích hơn! Lúc đó các anh muốn đụ bao nhiêu cái thì đụ, chứ cứ bò vào trốn ra, thấy thương các anh quá!
Khang lúc này mới vội lên tiếng:
– “Hiền” nói thế hả, vậy tối nay tao nhé. Chúng mày xếp hàng tối mai, tối mốt đi.
Tâm với Tuấn cũng đã được xơi phủ phê cái lồn của “Hiền” rồi, nên chẳng buồn phản đối. Vậy là mọi việc được giải quyết, cuộc họp giải tán cái rụp.
…
Đúng như Hiền hứa, bữa cơm chiều trông khác hẳn. Vịt trộn gỏi, đầu cánh hầm với măng rừng, một con cá tai tượng chiên xù to tướng. Cả 4 thằng vui vẻ ngồi vào bàn, nhưng đưa mắt nhìn nhau vì chưa thấy có rượu đâu cả.
Một lát mới thấy mẹ của Hiền mang chai rượu 1L ra, Tuấn vội đỡ lấy, đon đả chào mời lấy lệ:
– Bà ngồi xuống đây, uống với tụi cháu một ly cho vui.
Nào ngờ mẹ của Hiền hỏi lại:
– Anh năm nay bao nhiêu tuổi mà gọi tôi bằng “Bà”?
– Dạ! Cháu 26, tuổi con Dê ạ.
– Thế thì gọi tôi bằng “Chị” thôi. Tôi lấy chồng sớm, sanh con Hiền năm tôi 17. Con Hiền năm nay 20, tức là tôi hơn các anh có bao nhiêu đâu. Chẳng qua tôi xấu xí nên thấy già như vậy thôi!
Nói xong chị Đam bỏ đi vào trong nhà bếp với Hiền.
Bọn chúng tôi nín thinh, ngồi ăn uống, mỗi thằng một suy nghĩ về mẹ con của Hiền.
Nhưng chỉ một lát sau, mồi ngon nhắm tốt, rượu vào lời ra. Bàn ăn lại đã trở nên sống động ồn ào như cái chợ. Bữa ăn tối dềnh dàng kéo dài hơn mọi khi.
Tôi giả vờ thấm rượu, đi ngủ sớm, giăng mùng ở góc phòng chui vào quấn chăn, chờ đến lúc thuận tiện sẽ lẻn ra chòi hú hí với Hiền. Khang thì chẳng thèm để ý đến ai, vừa thấy Tâm và Tuấn giăng mùng là hắn nhắm phòng của “Hiền” mà xăm xăm mò tới.
Cũng như đêm trước, trong bóng tối Khang dò dẫm đến bên giường, cởi quần áo để lại dưới đất, rồi bước chân lên nằm cạnh bên “Hiền”.
Khang đưa tay sang mò, ve vuốt nàng từ đầu đến chân, như thầm chắc rằng cái sinh vật đang nằm đó là nàng, là một người đàn bà bằng xương bằng thịt. Khang nhận ra hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngủ rất mềm mại bằng lụa, ngoài chiếc áo lụa đó ra thì không còn gì nữa.
Khang kéo nàng quay lại, vòng tay ôm chặt lấy nàng, hôn lên khắp mặt nàng trước khi áp môi lên đôi môi của nàng để nút lưỡi. Thấy Khang cứ hôn liếm trên mặt mình mãi, nàng vùng vẫy như muốn thoát ra, nhưng lại đành bất lực trước vòng tay ôm chặt của Khang. Cùng với đó, là sự đam mê của dục vọng, đang bùng cháy lên ở trong người nàng, bởi hơi thở ấm áp và mùi đàn ông đầy quyến rũ của Khang.
Khang nắm tay nàng đặt lên con cặc mình, để cho nàng tự vuốt ve nó, trong khi hai bàn tay Khang mò mẫm khắp cơ thể của nàng. Nàng cũng khẽ khẽ dang hai chân ra để hưởng ứng… “ư… ư…” rên khẽ, mỗi khi mấy ngón tay của hắn móc vào trong lồn nàng.
Nàng nắm con cặc Khang sục lên sục xuống nhẹ nhàng. Những động tác nâng niu dịu dàng của nàng, làm Khang khoan khoái cực độ. Rồi nàng trườn người xuống phía dưới, vừa sục con cặc vừa đưa lưỡi liếm quanh đầu khấc… mỗi lúc một say mê và nồng nhiệt hơn, Khang chỉ còn biết nhắm mắt rên rỉ và xuýt xoa sung sướng.
Con cặc liên tục tuột ra lại chui vô, nằm gọn trong cái miệng ướt át của nàng. Rồi nàng ngồi lên, luồn tay xuống cầm lấy con cặc chuẩn bị đưa vào lồn, thì Khang kéo cả người nàng lên, ngồi ngay ngắn trên mặt của chàng.
Khang luồn cả hai tay, vạch hai mép lồn của nàng ra, thổi nhẹ vào. Hơi thở nóng ấm của Khang làm tâm trí của nàng như tan chảy ra, làm người nàng như muốn nhảy dựng lên, rồi hỏi nàng:
– Có muốn anh bú không?
– Có! Có… bú lồn em đi anh.
– Thế thì gọi anh bằng chồng đi rồi anh bú cho!
– Ư! Ư… nhưng…
– Có bằng lòng gọi không?
– Ư! Chồng ơi bú đi chồng!
– Bú cái gì thế vợ yêu?
– Bú lồn vợ đi chồng yêu!
Đến lúc này Khang mới chịu đưa lưỡi ra, vét một đường từ dưới lên, rồi ngậm vào cái hột le của nàng mà mút chùn chụt. Sướng quá không chịu được, nàng phải rên lên:
– Ơ… ơ… chồng ơi… chồng… Hự… hự… ư… ơ… chồng ơi.
Khang càng mút càng vuốt, thì nàng càng cong người lên mà run rẩy sướng, nước nhờn trong lồn cứ theo cơn sướng mà ràn rụa chảy ra. Bao nhiêu nước nhờn chảy ra, đều được Khang mút cho bằng sạch.
– Ư! Ưưư… cho vợ nằm xuống đi chồng ơi! Sướng quá… vợ chịu không nổi nữa rồi!
Đỡ nhẹ cho nàng nằm xuống, Khang cầm cặc kê vào lỗ lồn rồi khẽ đẩy hông lên, con cặc từ từ đi vào. Khang nhấp vào nhấp ra nhịp nhàng, chầm chậm… chầm chậm… rồi nhanh dần… nhanh dần. Chàng cúi xuống hôn nhẹ lên ngực nàng một lần nữa, rồi nhấp mỗi lúc một mạnh hơn… phạch phạch.
– Ơ… ơ… chồng… ơi… vợ… vợ lên… vợ lên rồi chồng ơi… hự hự…
Đưa hai tay ôm chặt hai bên hông nàng, Khang dập cặc tới tấp, gồng cứng người lại, rồi rút con cặc ra bắn xối xả lên người của nàng. Khiến nàng sững sờ, thì thào trong bóng tối, khẽ hỏi:
– Sao thế chồng, sao không bắn vào bên trong của vợ.
– Thế vợ không sợ có… bầu à!
– Hi hi… Có thì hai vợ chồng mình nuôi, con của mình chứ của ai!
Cứ vợ vợ chồng chồng, Khang với nàng đối qua đối lại như một cặp vợ chồng thực sự.
Nàng lấy cái khăn dấu dưới gối, lau cặc cho Khang, rồi lau cả cho nàng. Sau đó lột chiếc áo ngủ qua đầu, cuộn lại bỏ ở đầu giường, nũng nịu:
– Chồng làm bẩn hết cái áo mới của vợ rồi! Tối nay chồng ở đây suốt đêm với vợ nha chồng.
– Ừh… đêm nay, đêm mai… chồng ở với vợ, ở suốt đời luôn được không?
– Hi hi thật không đó! Đừng nói làm vợ thèm nha!
– Nói thật đi! Vợ có muốn thế không?
Trong lòng “Hiền”, nàng cảm thấy vô cùng khích động, nàng có nằm mơ cũng không nghĩ rằng, trên đời này lại có người đàn ông hỏi nàng câu hỏi đó. Người đàn ông có con cặc biết làm nàng thỏa mãn vô cùng. Nhưng… đó là hắn đang nói câu nói đó với Hiền, với con gái của nàng thôi, chứ có nói với nàng đâu! Chỉ nghĩ đến đó, người nàng như chùng xuống, bèn lấp liếm:
– Vợ muốn, nhưng phải để mai còn phải xin phép mẹ nữa nha chồng!
Không gian trong phòng như ngừng lại trong phút giây, rồi tiếng của Khang chầm chậm từng chữ vang lên.
– Đam, em trả lời anh đi, em có muốn làm vợ anh không. Đam trả lời anh đi! Chỉ có em với anh, không có Hiền nào ở đây cả!
Dữ dội còn hơn cả tiếng sét đánh ngang trời. Đam vơ lấy chiếc chăn quấn vào cơ thể lõa lồ của mình, thu người lùi dần về phía góc giường.
– Anh… anh… anh biết rồi à?
– Đúng, ngay trong đêm đầu tiên anh đã ngờ ngợ. Lần thứ hai anh vào trước, việc đầu tiên là anh hôn lên môi, lên mắt, lên mặt em đúng không? Những vết sẹo nám của em trên mặt, làm sao dấu được chiếc lưỡi của anh, dù là trong đêm tối. Đêm nay nữa cũng thế…
– Vây anh không tởm hay sao, mà còn muốn em làm vợ anh.
– Anh không biết những gì đã xảy ra với em! Nhưng anh tin rằng em là một người tốt, những gì em làm vừa qua, chỉ là bản năng của một con người bình thường, khi không còn lựa chọn thôi. Cuộc đời anh cũng thế, không cha không mẹ, trốn từ trong trại mồ côi ra, đôi khi cũng đã phải làm những điều vô cùng tồi tệ, chỉ để mà tồn tại. Nên anh thương cảm hoàn cảnh và hiểu những gì em đang trải qua như anh đã từng, và từ đó anh thấy rằng anh thực sự muốn được sống với em.
Những lời nói nghẹn ngào chân thành của Khang, như xoáy vào tâm can của Đam. Nàng không nói năng được gì, chỉ biết ngồi ôm mặt khóc.
Khang đứng dậy mặc quần áo, chàng muốn để yên cho Đam trong giây phút này, vì chàng biết nước mắt sẽ giúp cho nàng trở nên mạnh mẽ hơn, và thời gian cũng là bạn đồng hành để cho nàng thấy hết được sự chân tình của chàng.
Nhưng khi Khang vừa ra đến cửa, đã nghe tiếng của Đam gọi:
– Anh! Đừng đi… Anh… chồng hứa ở với vợ đêm nay rồi mà!