Truyện Sex Cô gái đi xe Sh

Phần 15

Từ Phần này mình sẽ đổi đại từ nhân xưng “Trang” thành “em” nhé.

Sau khi ngất đi, nó cảm thấy có ai xách nó lên vai và cõng, nó muốn mở mắt ra cho rõ nhưng không tài nào nó nhấc mí mắt lên được, cuối cùng nó thiếp đi.

Nó mê man vào một giấc mơ kì lạ, trong giấc mơ nó thấy Trang, Trang dắt tay nó đi về trước rồi bàn tay em buông nó dần, nó chạy theo em mà không kịp, nó gào thét tên em, em vẫn không dừng lại, nó kịp nhìn thấy em nở nụ cười với nó trước khi nó sa vào bóng tối đen kịt.
– KHÔNGGGGGG….
– Mày rồ à, hét cái đéo gì thế, đang nửa đêm, thằng điên này – Tiếng con chị nó hét bên tai.
– Lại vào viện à? – nó chán nản.
– Thế mày nghĩ mày đang trong cái khách sạn to nhất Hà nội à? Đéo ở bệnh viện thì vào đâu ?
– Sao em lại vào đây nhỉ – Câu hỏi ngu nhất mà nó từng hỏi.
– Mày hỏi tao bố tao biết à? Không phải cái thằng óc chó nào dẫn cả đống đi rồi solo 1 với 1 xong chỉ khổ tao hầu.
– Mẹ sao băng lắm thế này? – Nó hỏi trong khi phát hiên tay chân và bụng nó quấn đầy băng, bây giờ mà với cái bộ này đi bộ lang thang ở ngã tư sở chắc nó sẽ được đưa vào bảo tàng giống xác ướp ai cập mất.
– 52 cái mảnh chai ken cắm trên người mày, tao chịu chả hiểu mày nghĩ cái gì?
– Gì mà lắm thế, mà thôi, cái này có ai biết không? Mai em ra viện được chứ.
– Có tao với con Trang thôi, bác sĩ bảo mày bị mất máu phải theo dõi đã, mà hỏi lắm thế, ngủ đi, biết mấy giờ sáng rồi không?
– Thôi chị ngủ đi, kệ em.

Con chị lẳng lặng kéo cái giường xếp nằm cạnh nó, chắc do mệt mà chả mấy rồi thiếp đi ngủ, còn nó ngồi bần thần trên giường, nó ám ảnh vì cái giấc mơ quỷ quái đó. Với tay lấy cái điện thoại để trên bàn: 15 cuộc gọi nhỡ của em, 9 tin nhắn.
– Anh ơi rảnh không đi chơi với em.
– Anh ơi anh có nhà không?
– Sao em gọi anh lại không nghe máy?
– Anh làm sao thế, sao không nghe máy?
– Chị đang tìm anh anh sao không nghe máy, trả lời em đi?
– …

Nó giật mình, mà nó cũng chẳng hiểu sao nó giật mình, một giọt nước mắt nóng hổi tràn trên má. Nó khóc vì em, nó cũng chẳng hiểu sao nó lại khóc vì em, em không phải người con gái đầu tiên lo cho nó khi nó vào viện, cũng chả phải lần đầu tiên nó vào viện từ lúc nó quen em. Vậy thì tại sao? Nó cần ai đó trả lời.

Đúng, là nó cần em, nó cần em từ lâu rồi, nó nằm viện chẳng phải vì em sao? Nó biết là nó chưa yêu em đâu nhưng nó cần em. Tự dưng nó muốn ôm lấy em lúc này nhưng đó là điều không thể. Cứ vậy, nó chìm vào giấc ngủ với suy nghĩ về em…

Nó tỉnh dậy khi trời đã sáng hoảnh, nó cũng chả biết là mấy giờ nữa, ngáp dài vươn vai 1 cái. Đêm qua nó ngủ ngon, đã lâu lắm rồi nó chưa ngủ ngon như vậy, có thể là nó tìm ra tình cảm của nó với em chăng? Nhếch miệng cười tán thưởng cho cái suy nghĩ vớ vẩn của mình.
– Làm gì mà sáng ra mày cười cợt một mình như thằng điên thế – Lại là con chị lò dò vào.
– Chào buổi sáng chị yêu quý – Nó cười tươi nhất có thể.
– Ô đm em tôi, hôm qua tao nhớ bác sĩ khám mày có chấn thương ở đầu đéo đâu mà mày làm tao giật mình vậy.
– Ơ bà này dở hơi à, tử tế lại không muốn muốn khốn nạn à?
– Thôi mày cứ về con người thật của mày như này tao mới yên tâm được.
– Mấy giờ rồi?
– Mày có bị ngu không khi cái điện thoại nó ngay đấy?
– 9 giờ rồi cơ à, muộn gớm – Nó nhìn cái điện thoại và nói – Có cái gì ăn không?
– Xôi vò này, tao vừa mua cổng viện, ăn tạm đi rồi xem mà xuất viện – con chị đặt túi xôi cạnh giường.

– Đmm, đi đánh răng, mồm bẩn thế mà ăn à.
– Hề hề hề.
Nó lủi vào phòng vệ sinh, mặc dù băng bó lắm nhưng chủ yếu là ngoài da, vẫn tự thân vận động được.

Chiến đấu xong hộp xôi, con chị về quán tổng hợp sổ sách, nó phải nằm theo dõi thêm 1 hôm vì hôm qua vận động mạnh mất nhiều máu, đang cầm cái điện thoại đọc báo thì Trang lò dò vào, đi theo là em Quỳnh. Mặt con bé Trang hằm hằm nhìn nó, mắt có vẻ sưng, chắc hôm qua khóc lắm quá.
– Anh làm gì tối qua thế?
– Tao đi có việc – Mặc dù có tình cảm nhưng cách xưng hô nó vẫn không đổi được.
– Việc của anh là vào nằm đây để người ta phát lo lên và chăm sóc cho anh sướng à?
– Mày nghĩ tao có muốn không?
– Không muốn mà tối qua anh kéo người đi đập phá à? Không muốn mà tối qua anh đánh nhau với anh Quang, không muốn mà hôm nay anh băng bó đầy người để em với chị nửa đêm vào viện vì anh à? – Mắt con bé đã hoe đỏ.
– Mày nghĩ tao làm vì ai? Mày nghĩ tao muốn thế à? Tao không dằn mặt nó nó có để yên cho tao không?
– Anh cứ phải dùng nắm đấm mới ổn thỏa sao, anh làm mà không suy nghĩ thế à.
– Đúng, tao không suy nghĩ, tao nông nổi, tao cần mày lo cho tao sao?
– Anh đã muốn em cũng chả muốn lo cho anh nữa, tạm biệt anh, sống cho tốt. – Trang chạy ra khỏi phòng, lần này có lẽ Trang đã giận nó thật
– Haizz. – Nó thở dài, nó cũng đâu muốn làm mọi thứ tệ hơn.
– Tính Trang là thế đấy anh ạ, hôm qua nó cũng lo cho anh cả đêm, hôm nay nó hơi xúc động lên hơi quá.
– Ừ, có lẽ anh sai.
– Chả ai đúng hay sai ở đây, Trang lo cho anh mới làm vậy, anh làm vậy cũng vì không muốn Quang làm phiền Trang.
– Em người lớn hơn anh nghĩ đấy.
– Người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn mà anh. Thế anh nghĩ em thế nào? – Quỳnh cười tươi hỏi lại nó.
– Em có phật ý nếu anh nói không?
– Vậy chắc em phật ý nhiều người lắm.
– Em à, cô gái có cá tính.
– Anh làm em thất vọng về cái nhận xét chung chung đó đấy.
– Anh nghĩ anh và em chưa hiểu rõ nhau mà nhận xét chi tiết được.
– Không hiểu bạn thân của cô gái mình thích thì tán gái sao được.
– Anh toàn tán xong mới biết bạn của người yêu em ơi. Thế em nhận xét sao về mình. Nói cho anh mở mang tri thức của gái thủ đô cái.
– Người ta gọi em là gái hư.
– Cái tên hay đấy? Gái hư là sao hả em.
– Đi bar, sàn, cắn đá, hút cỏ, đi bão …
– Ô, gái hư như vậy nhạt nhẽo quá em ạ.
– Người ta nói chứ em có nói đâu, anh cũng nên giới thiệu chút cho em biết chứ nhỉ, hay anh là trai ngoan.
– Anh là thằng ” cu li đứng đáy xã hội” em à.
– Cái tên của anh hay đâu kém em đâu, lại ” người ta ” đặt à?
– Người ta gọi anh chứ không đặt em ạ, mà anh đúng là culi cho mấy cô chiêu cậu ấm mà.
– Em cũng muốn culi như anh đấy.

Nói chuyện với Quỳnh khá lâu nó nhận em Quỳnh là một cô bé cá tính, khá sắc sảo và thông minh, có chơi bời nhưng có mức độ, Quỳnh và nó khá hợp nhau về tính cách cũng như về cách nhìn nhận cuộc sống…

Hôm sau thì nó ra viện, ông bác sĩ vừa kiểm tra vừa làu bàu.
– Cậu này tôi nhớ mặt rồi, người chứ có phải cái bao cát đâu mà cứ đấm đá suốt ngày, lần này thì chừa nhé.
– Vâng ạ – Nó đành cười trừ.

Cuối cùng cũng ra viện, sau một hồi lòng vòng đi lấy thuốc, làm hồ sơ, vào trong xe con chị dúi đầu nó phát.
– Đmm, lần này là thôi nhé, mày cứ hành tao thế này tao đi lấy chồng làm sao được.
– Gớm, nhìn mặt bà lấy về để cưỡi cổ mẹ chồng à?
– Mày có tin là mày lại phải vào viện tiếp không?
– Thôi về đi, về em tắm cái, nằm viện người ngợm khó chịu quá.
– Mày cuốn băng như cái xác ướp tắm cái gì, về nghỉ cho tao là tốt rồi.
– Thôi cứ về cái đã.

Ngửa ghế ra, nó nằm nghỉ, nheo mắt lười biếng trước cái nắng cuối thu của Hà Nội.
– Mày với con Trang hôm qua làm sao thế? Nó thăm mày gì xong về còn gọi tao khóc to hơn, mất công tao dỗ dành vãi.
– Úi dào, chuyện vớ vẩn.
– Tiên sư lũ vợ chồng trẻ chúng mày, dỗi nhau xong bắt tao hầu à?
– Ơ, ai bảo bà làm chị em tốt, thấy ngu chưa.
– Mà nói thật mày thấy tiến được mày triển mẹ đi, nó cũng có ý, mà yêu nhau tao đỡ phải lo cho mày.
– Bà cứ kiếm được chồng đi đã rồi tính nhé.
– Ơ đm, tao khuyên thật lòng mày lại không nghe, ý mày là sao?
– Thôi, lái xe đi, tập trung vào, cái này để sau – Nó lảng tránh.

Chả hiểu sao, hôm qua nó quyết tâm sẽ thổ lộ tình cảm cho em biết, sau khi cãi nhau xong nó lại từ bỏ cái quyết định đó, nó không sợ em từ chối nó, cũng chả phải nó không đủ dũng cảm để tiến tới em. Hình như giữa nó và em vẫn còn một cái bức tường mỏng manh ngăn cách mà cả nó và em đều không bước qua để tiến tới với nhau, nó lại muốn duy trì cái quan hệ mập mờ quan tâm chăm sóc nhau như này, nhưng nó biết em sẽ không chấp nhận cái mối quan hệ đó và sẽ có thêm những thằng Quang khác xen vào.

Về tới nhà, nó lười biếng lên lầu, nằm vật ra giường, điện thoại của nó không một tin nhắn, không cuộc gọi nhỡ. Thiếu thốn! Cái mà nó cảm nhận được vào lúc này, nó cần một tin nhắn hỏi thăm, một cuộc gọi từ em, vì đó là những thứ mà nó đã quen từ lâu. Chuông điện thoại vang lên ” Chang is calling” chần chờ một lúc nó bắt máy.

– Anh à? – giọng em quen thuộc vang lên.
– Ừ.
– Anh ra viện rồi đúng không, em nghe chị nói.
– Ừ. – Có lẽ đây là câu trả lời hay nhất của nó vào lúc này.
– Anh muốn ăn gì không, em nấu cho.
– Thôi, anh nghỉ đã, em làm gì cứ làm đi.
– Vâng.

Em dập máy, nó thấy cổ họng nó nghẹn lại, nó muốn nói với em là nó cần em lắm, nó muốn em sang nhà nó. Nó có ích kỉ quá không? Nó cũng không biết nữa, nó quen với việc em xuất hiện ở nhà nó hàng ngày rồi, nó cảm thấy cô đơn trong chính cái căn nhà này, dù nó đã ở một mình 4, 5 năm nay.

” Anh xin lỗi ” – Nó gửi tin nhắn cho em
” Anh không có lỗi gì, hai chúng ta không ai có lỗi cả, em nghĩ em cần thời gian suy nghĩ ”
” Ừ ”

Trớ trêu thật, bình thường em luôn bên nó mà nó đâu biết em quan trọng với nó đâu, đến lúc nó cần em thì em lại bảo cần suy nghĩ. Đúng thật là cuộc đời.