Truyện Sex Kiều

Phần 9

Bốn ngày qua đi.

Miêu Lãm ngả người xuống đống rơm. Mười tám năm nay trời là mái, đất là nhà, y lang bạt khắp nơi, cuộc sống như vậy đã trở nên quen thuộc. Y lim dim mắt, dáng vẻ như thể bàng quan với tất cả. Nhưng lúc ấy chính là lúc y luyện công.

Bất thình lình mày y nhíu lại. Y mở to mắt, ngồi thẳng dậy. Lại một lần nữa chuyện đó xảy ra.

Có tiếng sột soạt khe khẽ. Rồi một cái đầu thò qua vách liếp nhìn vào, mũi hểng lên, miệng cười rất gian xảo:

– Lại túm được lão sắc miêu ngươi rồi.

Lệ Kiều chui qua vách liếp, nhảy vào trong ngôi miếu hoang. Nét mặt Miêu Lãm tỏ vẻ chán nản cực độ. Y bực dọc nhìn Lệ Kiều:

– Tiểu yêu ngươi sao bám theo ta như hồn ma không dứt vậy.

Lệ Kiều cười hinh hích, khoanh tay trước ngực, vênh mặt lên không đáp.

Đây là lần thứ sáu Lệ Kiều tìm được Miêu Lãm. Y nhiều lần tìm cách bỏ nàng ta lại, điểm huyệt nàng ta, đánh thuốc mê rồi đem đi nơi khác, mắng chửi, ngọt nhạt đủ kiểu với nàng ta nhưng lần nào Lệ Kiều cũng có cách kiếm lại được y. Y ngao ngán nhìn Lệ Kiều dương dương tự đắc mà không biết làm gì hơn.

Miêu Lãm bực đến không thể bực hơn, nằm xuống đống rơm. Lệ Kiều cũng nằm xuống cạnh y. Nàng quay sang nhìn y. Mắt y nhắm nghiền, mặt tỏ vẻ bực dọc khiến Lệ Kiều như nở hoa trong ruột. Nàng vừa toan lấy một cọng rơm ra trêu y thì bất thình lình y mở mắt ra.

– Nói. – Y gằn giọng – Cô nương muốn gì đây?

– Đi theo ngươi, ta đã nói rất nhiều lần rồi.

Lệ Kiều đáp ngay không chút ngượng nghịu. Miêu Lãm nói tiếp:

– Đi theo ta làm gì?

Lệ Kiều cười khúc khích, ngồi dậy, tay nghịch nghịch cọng rơm, nét mặt vô cùng khả ái. Nàng ta đáp:

– Ta thích như thế đấy.

Miêu Lãm lầu bầu:

– Sao trên đời lại có loại nữ nhi mặt dầy như vậy nhỉ?

Lệ Kiều đập cọng rơm vào mặt y, nói:

– Vậy thì sao, lão sắc miêu nhà ngươi bực mình à? Ngươi càng bực thì ta càng thích.

Miêu Lãm không muốn lý đến nàng ta nữa. Y đứng dậy bỏ đi. Lệ Kiều vội vàng đứng lên bám theo. Y dừng lại, nàng ta cũng dừng lại. Y tiến lên một bước, nàng ta cũng tiến lên một bước. Không còn cách nào khác, Miêu Lãm đành quay lại:

– Cô nhất định bám theo ta?

Lệ Kiều gật đầu, làm mặt mèo trêu tức Miêu Lãm. Y thở dài, rồi đáp:

– Coi như ta chịu thua cô.

Y rảo bước ra khỏi miếu hoang. Lệ Kiều hấp tấp bám theo, luôn miệng hỏi:

– Vậy là ông để ta theo ông?

Tiếng Miêu Lãm đáp lại:

– Ta không cho cô có không làm không?

Lệ Kiều cười váng, nói:

– Dĩ nhiên là không. Ta phải bám theo cho ông phiền đến chết. Giờ chúng ta đi đâu đây?

Bóng hai người một cao một thấp in trên nền đất. Hoàng hôn đỏ rực dần buông xuống. Mặt trời nấn ná thêm một chút rồi mới tắt hẳn. Lại một ngày nữa qua đi…

Lại một sớm đầu thu.

Lại một năm nữa trôi đi.

Mùi đất ngai ngái phả vào không gian. Thoảng đâu đó là hương hoa dìu dịu. Tiếng suối reo róc rách hoà vào thanh âm của tiếng chim rừng véo von.

Y bỗng thấy lòng mình se lại. Mười tám năm rồi, mỗi khi vào thời khắc này, y đều thấy con tim đau nhói.

Lệ Kiều vẫn lẽo đeo đi theo sau y. Sáng giờ y chẳng lên tiếng lấy một lời. Hai người đi với nhau như hai kẻ câm, cứ một người đi trước, một người đi sau. Nàng cố đoán lý do, nhưng thấy y có vẻ nhiều tâm sự, nàng lại ngại mở mồm. Nhưng tính nàng vốn ưa nhiệt náo, im lặng mãi thế này khiến trong lòng nàng như bốc hoả.

– Mệt rồi, nghỉ đi!

Lệ Kiều ngồi phịch xuống gốc cây bên đường, mặt chán ngán.

Y chẳng buồn đôi co với nàng, nói khẽ:

– Vậy ngồi nghỉ đi, ta xuống suối lấy nước.

Miêu Lãm lững thững bước đi, trong đầu trống rỗng. Chẳng qua y muốn tìm việc gì để làm còn hơn ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ.

Vẫn tiếng rúc rích của nước luồn qua kẽ đá, như vang đâu đây hơi thở gấp gáp của xuân nữ.

Sóng mắt của y linh động, một cảm giác thân thuộc ào đến.

Dường như thiếu nữ với hàm ngọc hé cười, cánh tay trắng ngần khoả nước đang mỉm cười với y. Từng giọt ngọc lóng lánh nhỏ xuống từ tay của thiếu nữ. Nắng lấp loáng trên bờ vai của nàng như một lớp áo choàng màu vàng nhạt. Cảnh vật như bầy ra trước mắt, chỉ như mới ngày hôm qua…

Y cười nhạt, mới đó đã mười tám năm, có những thứ chẳng thể quay lại được nữa.

Từ sau khi Tiểu Kiều rời xa y, mọi thú vui trên đời đều trở nên ảm đạm. Nếu y được chết cùng nàng khi ấy, có khi lại tốt, chẳng phải lo nghĩ gì. Nhưng Tiểu Kiều không cho y chết. Y còn sống đến bây giờ cũng vì nàng.

Trái tim của y bỗng đập mạnh. Ngày một mạnh hơn. Ruột y nóng như lửa. Y dừng bước, ôm lấy lồng ngực. Tựa như lửa xuất phát từ đan điền, di chuyển theo kì kinh bát mạch, xâm chiếm lấy toàn cơ thể y. Y vận công áp chế, bất thần phát hiện ra Xà châu trong người y có biến chuyển lớn. Y cảm nhận được Xà châu đang vận luyện. Bao năm qua nội kính của Xà châu không hề có dấu hiệu gì, bất thình lình phát động như vậy, không lẽ Tiểu Kiều đang ở gần đây?

Miêu Lãm ngước về bên phải con suối. Nội kính của Xà châu được y kích hoạt đến cực điểm. Trong chớp mắt, tròng mắt y đột nhiên như phát sáng. Y di mục quanh tứ phía.

Bao nước trên tay y rơi xuống đất. Mĩ cảnh vừa đập vào mắt khiến y cứng đờ như một tảng đá. Thiếu nữ vẫn mải nô đùa với dòng nước xanh, không biết có một cặp mắt đang dõi theo từng cử chỉ của nàng. Đôi mày lá liễu, đôi mắt sâu thăm thẳm, chiếc mũi nhỏ xinh, hai gò má đỏ hây hây, đôi môi hồng chúm chím ngọt ngào, dường như không có chút gì thay đổi.

– A Kiều.

Y lẩm bẩm. Sự vui mừng trào lên trong lòng y. Ánh mắt y như reo lên, hoà điệu cùng tiếng lòng vui sướng. Đôi chân của y lập tức muốn bay lại bên thiếu nữ ấy. Mười tám năm, y đã đợi đúng mười tám năm để có được ngày hôm nay.

Bỗng.

– Lão Miêu, đi lấy nước gì lâu vậy?

Tiếng Lệ Kiều kêu lên inh ỏi. Y giật mình, ngoái đầu về phía sau. Lệ Kiều phụng phịu bước tới, vẻ dỗi hờn lộ rõ trên khuôn mặt, luôn mồm trách:

– Ông họ Miêu chứ có phải họ Quy đâu mà chậm chạp thế. Muốn hại bổn cô nương chết khát à? Sao còn đứng đó? Trời ơi, ông lấy nước hay là quăng nước?

Nàng lụi cụi nhặt bao nước dưới chân của y, nhăn hết cả mặt lại.

Miêu Lãm bối rối. Y không biết phải làm gì. Y vẫn như người chưa tỉnh hẳn giấc mộng, còn đang ngu ngơ giữa cõi mộng và cõi thực.

Mộng.

Y giật thót mình, lập tức vận nội kính của Xà châu để tìm về phía thiếu nữ kia. Nhưng viên Xà châu lại im lìm không hề hoạt động. Y hốt hoảng tìm cách khởi động Xà châu. Có điều càng cố thì càng không được. Y không nghĩ nhiều nữa, lập tức chạy về phía kia, quên cả ngự kiếm. Nhưng thiếu nữ đã biến mất. Miêu Lãm vội chạy lại gần hơn. Nhưng không thấy nàng. Mặt nước tĩnh lặng, thậm chí không một vòng cung xoáy nước. Y ngơ ngác nhìn quanh, tìm chỗ nọ, tìm chỗ kia. Chẳng một bóng người. Y gần như hoảng loạn, chạy quanh như một kẻ điên.

Lệ Kiều đuổi theo y, chạy muốn hụt hơi mới tới chỗ y. Nàng vừa thở dốc vừa nói

– Lão Miêu, tìm gì thế?

Y nắm vai nàng mạnh đến nỗi muốn gẫy xương:

– Kiều. Là A Kiều. Ta tìm A Kiều. Khi nãy cô đến có nhìn thấy A Kiều đâu không?

Tiểu Kiều giằng ra, bóp bóp vai rồi nhăn nhó:

– Ông già rồi nên lẫn à? Kiều đang ở trước mặt ông này, còn đi đâu kiếm nữa?

Y bực dọc thở hắt ra:

– Ta không tìm cô.

Rồi y đưa mắt nhìn xung quanh. Một người không thể biến mất nhanh như vậy. Chẳng lẽ những gì y vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác? Y có thể lầm, nhưng chẳng lẽ Xà linh châu lại lầm? Tim của y vẫn đập mạnh, rất mạnh. Y ôm ngực, đôi màu kiếm chau lại. Y nhắm mắt. Đầu của y ong lên.

“A Kiều”

“A Kiều”

“Ở đâu?”

“Không phải A Kiều?”

“Phải?”

– Lão Miêu, làm sao thế?

Lệ Kiều hoảng hốt, nắm lấy khuỷu tay y. Nhưng y gạt nàng ra:

– Mặc kệ ta!

Y loạng choạng bước đi. Bất ngờ y thổ huyết, phun ra một búng máu. Lồng ngực của y phát sáng, một thứ ánh sáng xanh lập lòe như ma quỷ. Miêu Lãm quỵ xuống, toàn thân lạnh toát, toàn thân vô lực. Mắt của y đỏ lên, tay vẫn ôm lấy ngực. Những hình ảnh nhập nhằng trong đầu khiến y muốn nổ tung.

Nhưng rồi đầu của y bất chợt trống rỗng. Một khoảng đen bao trùm lấy y. Y gục hẳn xuống đất, khuôn mặt trắng bệch như xác chết.

Lệ Kiều cả kinh, vội vã chạy đến vực y dậy:

– Lão Miêu, Lão Miêu. Ông sao thế?

Môi của y mấp máy, mặt của y đã trắng bệch:

– Nước… lấy nước cho ta…

Lệ Kiều gật đầu lia lịa:

– Để tôi ra sông lấy nước ngay, ông chờ nhé.

Nàng lập cập định đặt y xuống nhưng y lại lắc đầu:

– Không…trong tay nải…lấy nước trong tay nải…

Nàng lại gật đầu:

– Được, để tôi đi lấy.

Nàng đặt y xuống, chạy như bay đi. Một sự sợ hãi ập đến trong nàng. Nàng không nghĩ nàng lại lo cho y, nàng chỉ biết không được để cho y có chuyện.

Miêu Lãm nằm trên mặt đất, nửa mê nửa tỉnh. Đầu của y lại nặng trịch. Khi xưa quyết định lấy Xà Linh Châu, y đã lường trước được hậu quả. Nhưng để tìm được Tiểu Kiều, y bất chấp.

Bóng của Lệ Kiểu vừa biến mất sau rặng cây thì một cái bóng khác đã xuất hiện….

Nó từ từ lại gần rồi quỳ xuống bên y. Cái bóng lặng im chốc lát, vẻ như đang ngắm nhìn y. Rồi nó đưa tay dịu dàng áp lên má của y.

– A Kiều – Y thì thảo, những hình ảnh lờ mờ trước mắt.

Sóng mắt thiếu nữ buồn đi. Nàng không muốn nhìn thấy y như thế này. Thiếu nữ mấp máy môi, tiếng nàng nhỏ như tiếng thở của gió thu:

– A Miêu, A Kiều ở đây.

Con suối rì rầm hòa vào tiếng nói của nàng.

– Mười tám năm rồi, A Miêu của muội vẫn như vậy, sao vẫn chưa quên A Kiều? Bỏ đi, đừng tìm A Kiều nữa, A Kiều không muốn hại huynh…

Thiếu nữ đặt tay lên ngực y. Thứ ánh sáng khi nãy lại lập lòe rồi bao trọn lấy nàng. Thân hình thiếu nữ sáng rực như một tinh thể. Cả người nàng bỗng trong suốt rồi tan ra nhanh chóng. Y cố gượng đứng dậy, đưa tay túm lấy tay nàng. Nhưng tay y chạm vào khoảng không. Y ngã gục trên nền đất, cánh tay còn cố vươn xa để nắm lấy tay nàng…

Cái bóng vừa biến mất thì Lệ Kiều cũng quay về. Nàng vội vã chạy lại bên y:

– Nước đây, tôi đem nước lại đây.

Nàng đỡ y dậy, hơi nghiêng ống trúc màu xanh trong tay đổ nước vào miệng y. Một thứ dịch mang mùi thơm dìu dịu chảy ra. Nước chảy vào cổ họng, y ho lên mấy tiếng. Sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng. Hơi thở gấp gáp hơn.

Lệ Kiều đâm hoảng, vội bỏ ống trúc xuống, lay y thật mạnh.

– Lão Miêu, sao thế? Sao thế?

Y thở mệt nhọc, mồ hôi lấm tấm trên trán. Y mở được mắt nhìn nàng. Ánh mắt ấy chăm chú, vừa như đau khổ, vừa như thất vọng.

– Là cô à?

Y ngất lịm đi sau tiếng nói.