Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 8

Phần 16

“Ào ào…” – mưa rơi nặng hạt xuống sa mạc Shurima là hiện tượng cực hiếm tại đây. Kể từ khi chiến tranh cổ ngữ kết thúc đến nay, đây là lần đầu tiên xảy ra sự việc kì lạ này, khắp nơi trên Shurima, những người dân sống tại vùng đất này đã hơn mười thế hệ nhưng cũng không dấu nổi vẻ sợ hãi vì hiện tượng đang xảy ra.

Sa mạc mênh mông rộng lớn thế này, kiếm một chỗ trú mưa đối với John và Sivir là một điều quá khó khăn, hai người không còn cách nào khác đành phải lấy những cái chăn trong hành lý của mình nối thành một túp lều nhỏ giữa sa mạc mênh mông, tạm trú trong đó cho đến khi mưa tạnh.

John nhìn Sivir cảm thấy kì lạ, với kinh nghiệm của mình hắn biết cô đang có tâm sự vội hỏi: “Sivir! Cô đang lo lắng về chuyện trời mưa sao?”

Sivir bị John gọi tên giật mình thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu, cô nhìn hắn cười một tiếng đáp: “Chỉ một chút!” – Nói xong cô lại xoay đầu nhìn ra bên ngoài, mặc dù chiếc lều được kết nối gần như toàn bộ quần áo và chăn mền hai người mang theo nhưng tất cả đều là loại vải dễ thấm nước, cũng may nhờ John sử dụng năng lượng nội năng bên trong cơ thể phủ lên bên ngoài cho nên có thể chịu đựng được cơn mưa nặng hạt này.

John thở dài một tiếng hỏi: “Vậy Sivir, cô định đi đâu? Có muốn gặp lại đám thuộc hạ của mình không?”

Sivir không đảm chỉ gật đầu, nhìn qua thần sắc cô là hiểu Sivir đang có việc gì đó rất khó nói.

John đặt tay lên vai của cô một cái thật nhẹ, nhưng hành động này lại khiến Sivir giật mình nhìn hắn, hai má cô đỏ ửng, mắt thì hơi có chút cay cay, Sivir như muốn mở miệng nói thì John đã lấy ngón tay đặt lên miệng của cô rồi nói: “Sivir, ta biết cô đang nghĩ gì, nhưng cô biết đấy, con đường ta đi luôn chứa đựng những hiểm nguy không thể lường trước được, ta không muốn cô bị đưa vào nguy hiểm.”

“Roger, tôi!” – Sivir nghẹn họng trả lời.

John cười nhẹ an ủi nói tiếp: “Sivir, cô phải hiểu rằng, ta không bao giờ muốn cô phải gặp nguy hiểm cả, nếu vì ta mà cô gặp nguy hiểm ta nhất định sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ. Con đường ta đi là con đường của thử thách, nó quá sức với cô.”

Sivir lắc đầu trả lời: “Roger, tôi không sợ điều đó, tôi… tôi thực sự rất muốn cùng với anh đi trên con đường đấy, tôi…” – Sivir đang nói thì John đột nhiên tiến lại ôm chặt cô vào lòng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Sivir mà nói: “Ta hiểu, ta hiểu tất cả Sivir à, nhưng xin hãy nghe ta, nghe ta dù chỉ một lần, hãy quay trở về với những thuộc hạ của mình, không có bữa tiệc nào là không tàn cả, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau mà, đúng chứ!.”

“Roger… tôi, tôi không muốn xa anh chút nào.” – Sivir cứ khóc lóc, nước mắt cô đã làm ướt đẫm cả bờ vai John nhưng đấy có là gì với trái tim đang chảy máu của hắn đây, nếu Sivir biết hắn là chúa tể hư không liệu cô có đối xử với hắn như vậy hay không? E rằng lúc đó cô sẽ cầm dao lao đến giết hắn bằng mọi giá mất thôi.

Hai tay John giữ chặt vai Sivir đẩy cô ra trước mặt hắn, sau đó những ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt đang lăn dài trên hai gò má của cô, hắn nói: “Được rồi, nín đi, tôi hứa sau khi giải quyết mọi chuyện sẽ quay lại đây gặp cô, vậy đưa chưa?”

Sivir nhìn John hỏi: “Roger, cho đến nay tôi vẫn có một cảm nhận rất kì lạ về anh, mặc dù nó rất mông lung nhưng hình như trước đây chúng ta đã từng biết nhau phải không?”

John cười một tiếng trả lời: “Sivir, thú thật tôi rất muốn nói với cô mọi thứ nhưng lại không thể làm như vậy, tôi cũng có nổi khổ riêng của mình, chỉ mong cô hiểu cho.”

“Không sao!” – Sivir lắc đầu nở nụ cười xinh đẹp đáp: “Thực ra với tôi bây giờ chuyện này không quan trọng nữa rồi.”

Ngoài trời cơn mưa bắt đầu ngừng, bầu trời quang đãng xuất hiện, cầu vòng bảy sắc mờ mờ ảo ảo xuất hiện cuối chân trời, tạo nên một khung cảnh như trong tranh vẽ.

“Chúng ta lên đường thôi!” – John đứng dậy nhìn Sivir nói.

Cô nhanh chóng gật đầu, thu xếp đồ đạc, cùng John lên đường trở về.

Ba ngày đi đường vất vả, cuối cùng John và Sivir đã rời khỏi trung tâm sa mạc Shurima, đến trước một ngã ba lớn, Sivir chỉ thẳng về phía trước rồi nói: “Cứ đi thẳng theo hướng này là đến Demacia, nhưng anh hãy cẩn thận, quân đội của thành Abaz đã biết đến anh, có thể họ sẽ liên hệ đến các chốt canh gác khác của những thành trì quanh đây để kiểm tra người qua đường.” – Sivir lo lắng vừa chỉ vừa nói.

John gật đầu hỏi: “Sivir, vậy cô thì sao? Làm sao cô tìm ra vị trí nơi ở người của mình?”

Sivir cười nhẹ một tiếng, chỉ tay về tảng đá gần đó nói: “Anh thấy tảng đá ấy không? Trên đấy có vẽ một kí hiệu đặc biệt, chỉ người trong nhóm chúng tôi mới hiểu, ở đấy có để lại kí hiệu dẫn đến chỗ mọi người trú ngụ.”

John hiểu ra vấn đều vẩy tay nói: “Vậy thì tôi cũng an tâm nhiều rồi, Sivir, tạm biệt cô tại đây, sau này chúng ta sẽ gặp lại.”

“Tạm biệt” – Sivir vẩy tay chào hắn, mặc dù cô rất muốn đi cùng với John nhưng cô đành phải chấp nhận những gì hắn đã nói, ở lại đây chờ đến khi nào hắn giải quyết xong mọi việc sẽ quay trở về gặp lại.

John đi thẳng mà không quay đầu nhìn lại hắn sợ rằng một khi nhìn lại hắn sẽ tự làm yếu lòng mà để cô cùng đi theo, như vậy chỉ có làm hại cô ấy mà thôi. Không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi hắn phía trước, tình cảm Sivir dành cho hắn thực sự mà nói thì hắn rất hiểu, chỉ tiếc rằng số phận không cho hắn làm những điều mình muốn như trước đây.

“Sivir, tạm biệt, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau!”

“Roger, chúng ta sẽ mãi là bạn của nhau chứ!” – Sivir đột nhiên hét lớn.

John không trả lời chỉ đưa cao nấm đấm lên trời, hành động quen thuộc như biểu hiện cho sự đồng ý, Sivir chỉ biết cười và nhìn bóng lưng hắn ngày một biến mất ở cuối con đường.

“John, anh ác thật, không cho cô ấy đi theo, hức” – Razer chui ra từ chiếc túi John đang đeo trên người, nó nhảy lên lưng hắn mà khóc lóc than vãn.

John chỉ đáp một câu: “Sau này sẽ gặp lại.”

Sivir cùng lạc đà của mình cứ vậy đi theo những chỉ dẫn mà thuộc hạ để lại tiến đến căn cứ, sau sự việc quân đội Abaz tấn công nhóm của cô mọi người buộc phải kiếm một chỗ khác để trú ngụ, thứ nhất là trốn tránh sự truy lùng của quân đội Abaz, thứ hai là chờ thủ lĩnh Sivir của họ trở về.

Khu căn cứ mới mà thuộc hạ Sivir lựa chọn nằm ở một nơi khá kín đáo, từ chỗ Sivir chia tay John đi đến đó cũng phải mất hơn hai ngày mới tới nơi.

“Gần đến rồi!” – Sivir nhìn một tảng đá bên đường có kí hiệu đặc biệt từ thuộc hạ của cô, Sivir không chút chậm trễ thúc giục lạc đà chạy thật nhanh về phía trước

Trời hôm nay tối thật nhanh, mới đó mà màn đêm đã bao phủ khắp mọi nơi, bầu trời không một gợn mây những vì sao lấp lánh như có cơ hội khoe vẻ đẹp lấp lánh của mình.

Sivir cứ như vậy tiến đến căn cứ của mình, đột nhiên cô kinh hãi nhận ra ở trước mặt có một thứ ánh sáng gì đó đỏ chói đang phát ra, không một chút chần chừ cô lao thẳng về phía trước. Đập vào mắt cô lúc này là một ngọn lửa cháy dữ dội, đoàn khói bốc lên nghi ngút, tiếng người la hét trong đau đớn và khốn cực cứ vang lên bên tai của Sivir.

“Mọi người…” – Sivir nhanh như cắt chạy thật nhanh tiến đến, ngọn lửa cháy ngày một mãnh liệt hơn, sức nóng của nó đủ để nướng cả một con gà trong vài phút.

“Thủ lĩnh, chạy mau… chạy mau đi, mọi người chết cả rồi, mau đi đi…” – Một người thanh niên mặt mày đen xì vì cháy hốt hoảng chạy ra, cả người đâu đâu cung có vết máu. Sivir kinh hãi đỡ lấy anh ta lo lắng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc kẻ nào đã làm việc này?”

“Thủ… thủ lĩnh, mau chạy đi, là bọn thành Abaz, bọn chúng dẫn theo người đến đây.” – Người thanh niên kia nói ra những lời đó lập tức tắt thở mà chết mặc cho Sivir đau khổ kêu gọi thế nào anh ta vẫn không thể nào mở mắt ra một lần nữa.

“Ầm” – một tiếng nổ lớn vang lên từ bên trong khu căn cứ.

“Phập” – một khúc gỗ nhọn hoắc từ bên trong bắn ra, nhắm ngay Sivir mà phóng đến.

“Ầm” – vũ khí trên tay cô mãnh mẽ đánh đến, lập tức đập nát khúc gỗ kia, cô tức giận quát lớn: “Là kẻ nào? Ra mặt đi!”

“Ha… ha… ha….” – Một giọng cười vừa quen thuộc vừa tàn ác vang lên, từ bên trong Belamy đi cùng với một người lạ mặt khác bước ra, Belamy nhìn Sivir với ánh mắt khinh thường nói: “Cuối cùng cũng tìm thấy cô, vậy là khỏi phải chạy đông chạy tây truy tìm thủ lĩnh của băng cướp này nữa rồi.”

“Thằng khốn” – Sivir nắm chặt vũ khí trên tay, ánh mắt căm thù nhìn Belamy, không một chút suy nghĩ Sivir lập tức vung chiếc bum – mê – răng trên tay lao đến tấn công Belamy, khi chiếc bum – mê – răng cách mặt Belamy chừng 1 mét thì nhường như bị một thứ gì đó ngăn trở khiến nó không thể tiếp tục bay đến mà chỉ trong tích tắc đó chiếc bum – mê – răng đã bị bắn ngược trở lại tay của cô.

Sivir bắt đầu cảnh giác người lạ mặt đang đứng bên cạnh Belamy, kẻ này tạo cho cô một cảm giác bất an.

“Để ta hỏi cô ta vài đều” – Người đàn ông lạ mặt đứng bên cạnh nói với Belamy, chỉ thấy hắn ta cung kính cúi đầu lùi lại vài bước, thái độ rất xem trọng người đàn ông này.

“Ngươi là ai?” – Sivir buộc miệng hỏi.

Người đàn ông kia đáp: “Ta là ai liệu có quan trọng? Nghe những gì ta hỏi đây: Người thanh niên đi theo ngươi rốt cuộc là ai? Các ngươi có dính dáng gì đến chuyện của Cancer hay không?”

Chỉ cần nghe hai câu hỏi này Sivir đã hiểu ra tất cả, nhưng cô thật không ngờ bọn chúng lại điều tra nhanh đến như thế, mới đó đã có thông tin về cô và Roger. Sivir lắc đầu đáp: “Không biết, các người hỏi chuyện gì ta hoàn toàn không hiểu.”

“Cô ta nói dối đấy” – Belamy đứng sau chen miệng vào.

“Im ngay” – người đàn ông kia liếc mắt đáng sợ nhìn hắn ta, lập tức cả người hắn ta run lên như điện chạy ngang người, hoàn toàn im lặng không dám mở miệng nói ra một từ.

Hắn ta nhìn Sivir tiếp tục nói: “Cô nghĩ bọn ta chưa điều tra ra hay sao? Cô có dính líu đến vụ việc của Cancer thì không thể nào trốn khỏi hình phạt, còn người thanh niên đi với cô, sớm muộn gì bọn ta cũng sẽ điều tra ra hắn thôi.”

Sivir nhếch môi cười đáp: “Đừng nói bừa, ta không biết mấy người đang nói chuyện gì cả.”

“Nếu đã vậy thì chết luôn đi!” – Hắn ta là một kẻ không thích nhiều lời, biết được tin thì giết, không biết gì cũng giết, để một kẻ sống đối với hắn chính là để lại mối họa. Hai tay của hắn ta như hai bộ móng vuốt mãnh thú sắc bén lao đến với tốc độ cực nhanh tấn công Sivir dồn dập.

“Giết thuộc hạ của ta, giờ còn ở đó mạnh mồm” – Sivir hét lớn, cầm vũ khí lao đến tấn công hắn ta, chiếc bum – mê – răng trên tay của cô lập tức tách ra thành hai thanh kiếm, song kiếm múa đến nghênh tiếp với song trảo đầy máu của kẻ địch, những tiếng keng keng vang lên không ngừng nghỉ.

Sóng lực tạo thành gió thổi tung mặt cát.

“Dám chống lại ta!” – Người đàn ông thần bí kia nhảy lên cao mười móng tay chặt vào không trung, ngay tức khắc những bộ móng vuốt ác quỷ được huyễn hóa từ năng lượng phép thuật lao đến công kích Sivir đầy tàn nhẫn.

“Á” – Sivir hét lên một tiếng đau đớn, những chiếc móng vuốt phép thuật kia quá mạnh so với với khả năng của cô, khắp nơi trên cơ thể Sivir lúc này đều đầy các vết thương do bị những chiếc móng sắc nhọn chém qua.

“Chống lại ta chỉ có chết!” – Người đàn ông hô lớn một tiếng, từ trên cao bắn xuống như một quả đạn pháo, hai tay hắn để phía trước tạo thế như một mũi khoan đâm thẳng vào Sivir.

Chân tay Sivir lúc này đầy các vết thương lớn nhỏ, máu chảy ra không ngừng, cả người cô không còn chút sức, chỉ biết nhìn kẻ địch đang lao đến. Đôi mắt của cô nhắm chặt lại như buông xuôi mọi thứ… cô chấp nhận cái chết đang đến với mình.

“Khóa!”

“Ầm” – đột nhiên lúc này một đồ hình ma thuật xuất hiện trên mặt đất, từ bên dưới vô số những sợi xích phép thuật lao đến trói chặt lấy người đàn ông thần bí kia khiến hắn không thể tiếp tục thi triển tuyệt chiêu của mình.

“Chúng ta đi mau” – hai bóng đen bí ẩn lao nhanh đến bên cạnh Sivir đem cô tức tốc rời đi, ngay khi hai bóng đen kia biến mất, những sợi xích trói hắn ta cũng mất theo.

“Chúng chạy mất rồi” – Belamy tiếc nuối chạy lại nói.

“Khốn kiếp!” – gã đàn ông bí ẩn kia tức giận hét lớn.