Truyện Sex Thiên thần hội – Tác giả 69deluxe

Phần 14: Cái chết sung sướng

Tối hôm đó…

Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng của chiếc đèn bàn hắt lên một thân hình thon thả cô độc. Thùy Chi ôm đầu ngồi trước màn hình máy tính trên mặt bàn còn vung vãi những hồ sơ liên quan đến cái chết của Nguyễn Thị Ngọc Ánh.

Thùy Chi nhìn tờ kết quả xét nghiệm tinh dịch của Trung Quân trên tay mà hai mắt cứ mờ đi… Nàng thật sự không tin được anh đã làm chuyện đó. Nhưng tờ giấy này lại như những cái tát mạnh mẽ liên tục giáng thẳng lên mặt nàng làm nàng đau đớn. Không những hai mẫu tinh dịch trùng khớp, nồng độ tinh trùng bên trong giữa hai mẫu cũng có một sự chênh lệch hợp lý. Một cái nguyên mẫu là lấy từ người nạn nhân đêm qua, nồng độ suy giảm. Cái còn lại là mới lấy buổi sáng, nồng độ cao hơn. Đây không những hai mẫu từ một người, còn khẳng định là chúng được lấy ra khỏi cơ thể người đó từ hai thời điểm khác nhau.

Thùy Chi nhìn lên màn hình máy tính. Ánh mắt nàng lướt theo dòng tin tức trên báo mạng mà lòng đau đớn. Chỉ trong một buổi chiều tin tức Bác sĩ Đỗ Trung Quân bị bắt giữ liên quan đến cái chết của Người mẫu, Diễn viên Ngọc Ánh đã tràn ngập khắp mặt báo. Không ít dòng tin còn nhắc đến Thùy Chi, đoá hoa hồng có gai của ngành cảnh sát như một trò cười lớn. Ngày hôm trước nàng được ví như trúng giải jackpot người người mong muốn, hôm sau nàng lại trắng tay trở thành mục tiêu cười đùa của cả thành phố.

Thùy Chi đóng sập máy tính xuống, tắt đèn. Nàng nằm xuống giường, ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Nàng không quan tâm đến dư luận đang nói gì. Nàng cũng không để ý tất cả danh tiếng của Trung Quân sụp đổ chỉ sau một đêm. Thùy Chi chỉ muốn anh được minh oan, được thả tự do. Dù cả thiên hạ quay lưng với anh, nàng vẫn sẽ đứng bên cạnh và tin tưởng anh. Phiên toà chính thức là 10 ngày sau, nàng không còn nhiều thời gian nữa.

Lúc này sự mệt mỏi ập đến, hai mí mắt của Thùy Chi nặng trĩu nhắm lại. Bên tai nàng vẫn vang lên tiếng kim đồng hồ treo tường gõ nhịp từng giây từng giây trôi qua… Ý thức nàng bắt đầu mơ hồ chìm lắng xuống. Toàn thân thả lỏng dần chìm vào giấc ngủ… Kim đồng hồ vẫn gõ nhịp từng tiếng khô khốc đều đều cũng trở nên xa dần…

Sâu trong trí óc của Thùy Chi chợt hiện lên cảnh quan của đêm hôm qua. Nhưng không, tất cả thứ nàng nhìn thấy chỉ là tấm thảm lót sàn và hai chân mình đang bước đi. Bàn tay nàng đang bị anh nắm chặt dắt đi mà nàng không cưỡng lại được. Thùy Chi cảm giác như mình đang đối mặt với một quyền năng siêu nhiên vượt khỏi phạm trù khoa học. Cơ thể nàng lúc này như đã thuộc về người khác. Chỉ có ý thức là rõ ràng lại không cách gì kiểm soát được hai chân mình. Ngay cả đầu nàng cũng không ngẩng lên được… Thùy Chi cúi đầu bước đi, nàng thấy được những tà váy màu sặc sỡ, những ống quần tây thẳng thớm sang trọng. Cánh cửa gỗ của Tiệc sảnh cũng lướt qua, dòng người thưa dần rồi chỉ còn chân của người đàn ông phía trước. Anh ta mặc quần tây màu xám ghi có nhũ bạc phản chiếu ánh đèn hơi lấp lánh. Đôi giày tây anh ta có màu nâu sậm theo phong cách nhuộm da thủ công Italy. Mùi nước hoa trên người anh ta có vị ngọt thơm mùi cafe thoang thoảng quanh mũi nàng.

Thùy Chi thấy mình được anh ta dắt vào thang máy. Sàn thang máy bằng đá hoa cương trắng chạy chỉ đồng tạo hình ngôi sao sáu cánh rất đẹp… Anh ta vẫn nắm chặt tay nàng, tay còn lại đưa lên bấm vào nút số 15… Con số này chợt làm đầu óc Thùy Chi hỗn loạn.

– Ahhh…

Thùy Chi choàng tỉnh bật dậy. Nàng nhìn quanh nhận ra mình vẫn nằm trên giường ngủ trong căn phòng quen thuộc của mình. Đó là một giấc mơ sao? Tại sao mình lại mơ như vậy? Thùy Chi xoa xoa mặt chợt nhận ra bàn tay trái của nàng còn lạnh toát. Nàng nhíu mày xoa hai bàn tay với nhau. Thật kỳ lạ, tay phải của nàng vẫn ấm áp nhưng tay trái lại lạnh như vậy. Phải rồi, trong giấc mơ đó, tay trái của nàng bị gã đàn ông bí ẩn đó nắm lấy dắt đi mà nàng không cách gì cưỡng lại. Thùy Chi ngồi thừ trên giường hai tay ôm đầu mình ngẫm nghĩ. Chợt nàng chồm qua bàn lấy cái laptop đặt lên đùi mình. Nàng mở màn hình bắt đầu lên Google tìm kiếm…

– Không thể nào…

Sau vài giây sau, Thùy Chi bưng kín miệng cả người lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Trên màn hình là website của khách sạn Palace Nguyễn Huệ. Trong phần hình ảnh giới thiệu khách sạn có một tấm hình chụp bên trong buồng thang máy của họ… Đập vào mắt nàng là sàn thang màu trắng của đá hoa cương còn có một ngôi sao sáu cánh bằng chỉ đồng. Hình ảnh đó không hề sai lệch so với những gì nàng thấy trong giấc mơ vừa xảy ra. Điều này chứng minh nàng đã bước vào thang máy, thậm chí lên tầng 15 nhưng bản thân nàng không hề nhớ.

– Tại sao như vậy? Tại sao?

Sáng hôm sau, 9h00…

“Chiều hôm qua, Xuân Nhi đã nhận được phản hồi của đối phương. Hắn rất cẩn thận còn yêu cầu cô ấy chat video để kiểm tra thân phận… Hắn hẹn Xuân Nhi ra cafe Highlands Tú Xương gặp mặt sáng mai lúc 9h00…”

Trong phòng họp, Thùy Chi bàn tay gõ nhịp trên bàn trầm ngâm nghe anh Trung báo cáo. Mấy ngày nay Xuân Nhi vẫn giăng bẫy chờ đợi cá lớn. Cô bé được Anh Đào bảo vệ tại một căn hộ chung cư an toàn. Đến hôm nay mới có kết quả…

– Cafe Highlands sao? – A Cửu nhíu mày hỏi.
– Đúng vậy. Có điều nơi đó rất đông người… Chúng thật sự ra tay mang con bé đi tại đó sao? – Anh Tuyên nghi ngờ.
– Càng đông càng ít ai chú ý… Dù có bao nhiêu người xung quanh thì sao chứ? Ai sẽ để ý một người đàn ông dắt tay một người phụ nữ đi ra ngoài?!

Thùy Chi chợt lên tiếng, làm mọi người đều nhìn sang. Nhưng nàng lại không nhìn ai cả, ánh mắt vẫn nhìn xuống bàn tay mình đang gõ nhịp trên bàn… Đều đều như những bước chân.

– Trung Úy… không sao chứ? – A Cửu ngồi bên cạnh hỏi.
– Tôi… không sao…

Thùy Chi bừng tỉnh. Từ đêm qua đến giờ nàng luôn nghĩ đến chuyện của Trung Quân và những gì đã xảy ra trong giấc mơ. Nhưng nàng còn có nhiệm vụ rất quan trọng không thể chểnh mảng. Thùy Chi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh nhìn ba người đồng nghiệp trước mặt nói:

– Chúng ta phải chuẩn bị thật tốt cho ngày mai. Tôi giao A Cửu, Anh Đào phụ trách an toàn cho Xuân Nhi. Tôi giao Anh Trung vòng ngoài tìm kiếm khả năng đối tượng còn người trợ giúp khác. Anh Tuyến giám sát camera cung cấp thông tin liên quan về thân phận và biển số xe phương tiện kịp thời. Tôi sẽ lên báo cáo với sếp Can xin hỗ trợ.
– Nghe rõ Trung Úy.

Thùy Chi cũng không giải tán mọi người, nàng ngẫm nghĩ chợt hỏi:

– Anh Tuyến… chuyện tôi nói anh tìm hack vào database của diễn đàn Tâm sự Chị em thế nào rồi?
– Trung Úy… Tôi cũng đang định báo cáo việc này. Bên An ninh ban đầu rất vui vẻ sẵn sàng hỗ trợ chúng ta, nhưng hai hôm trước lại bất ngờ từ chối. Họ còn bảo nếu chúng ta tự quyết định hành động, họ sẽ báo cáo lên Giám đốc…
– Trung Úy… – Anh Tuyến nhăn mặt khó hiểu nhìn Thùy Chi nói. – Tôi được một anh em tốt bên An ninh mách… Việc này do Đại Uý Tiến Dũng lên tiếng ngăn cản.

Thùy Chi nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ. Từ đêm đó đến nay Tiến Dũng không đến tìm nàng, nhưng nàng biết anh ta vẫn đang nhờ một số người thân quen trong Phòng Điều tra giám sát. Dù hai người đã chia tay nhiều ngày nhưng trước khi nàng xuất hiện bên cạnh Trung Quân, cả cơ quan không ai hay biết. Thùy Chi không muốn công bố gì vì điều đó đối với nàng không quan trọng và cũng vì giữ mặt mũi cho Tiến Dũng. Nhưng nàng không ngờ anh ta lại âm thầm ngáng chân nàng. Nhưng đó chỉ là hai ngày trước, khi Tiến Dũng chưa biết nàng đã phát sinh quan hệ thân mật vợ Trung Quân. Còn bây giờ… Thùy Chi vẫn nhớ ánh mắt cay độc của anh ta khi nàng bước xuống bậc thang nhà Trung Quân… Nàng day day hai bên đầu, hít sâu một hơi, nhìn mọi người nói:

– Được rồi. Chuyện đó sẽ tính sau. Chúng ta cần dồn lực chuẩn bị cho cuộc hẹn ngày mai đã…
– Trung Úy, tôi còn chuyện cần báo cáo. – Anh Trung nói. – Tôi đã liên hệ tất cả các nạn nhân bao gồm nhóm không công khai danh tính của Thiên thần Hội, tìm ra được một điểm trùng hợp khác đáng chú ý…
– Là điểm gì? – Thùy Chi hơi nhổm người tập trung lắng nghe.
– 9/14 Người bao gồm cả Thuỳ Trang và Bích Phương đều có sử dụng tài khoản Diễn đàn Tâm sự Chị em. 5 người còn lại là tôi không thể liên lạc và không muốn hợp tác trả lời. Điều đáng chú ý hơn là cả 14/14 người đều sử dụng dịch vụ của nhà cung cấp mạng Sài Gòn Net.
– Ý anh là… Thiên thần Hội có thể dùng iP truy cập Diễn đàn để tra soát thông tin khách hàng của Sài Gòn Net… tìm địa chỉ nhà của họ? – Thùy Chi sững người bật thốt lên.
– Phải. Sài Gòn Net chiếm hơn 65% thị phần thành phố, ngay cả căn nhà Xuân Nhi, Anh Đào đang ở cũng…

Anh Trung gật đầu, chợt như nghĩ đến chuyện gì ánh mắt anh chuyển thành sợ hãi nhìn sang Thùy Chi. Nàng cũng cứng đờ cả người nhìn lại anh. Cả hai cùng lúc kêu lên:

– Xuân Nhi gặp nguy hiểm…
– Gọi ngay cho Anh Đào…
– Trung Úy, cô ấy không nghe điện thoại…
– Mọi người lập tức qua đó… Nhanh…

9h30…

Khi mọi người xông căn nhà nơi Xuân Nhi và Anh Đào trú ẩn thì tất cả đều hít một hơi lạnh lẽo. Trên sàn nhà giữa phòng khách có một hàng chữ bằng sơn xịt màu đỏ chói mắt…

“CẢM ƠN MÓN QUÀ CỦA EM… RẤT MONG NGÀY GẶP LẠI”

Thùy Chi lòng trùng xuống. Hàng chữ kia có ý nghĩa gì chứ? “Rất mong ngày gặp lại…” Nàng đã gặp người nào đó của Thiên thần Hội sao? Nàng còn chưa kịp suy nghĩ gì thì tiếng hô lớn của anh Trung cắt ngang suy nghĩ…

– Anh Đào… Trời ơi…

Thùy Chi vội cùng những người khác lao vào phòng ngủ. Ánh mắt vừa đảo qua cảnh tượng trên giường, nàng vội khép cửa lại ngăn những ánh mắt khác.

– Đưa găng tay cho tôi… Ba người ra ngoài gọi cấp cứu…
– Vâng Trung Úy.

Thùy Chi đẩy cửa bước vào trong, còn cẩn thận đóng cửa lại. Nàng bước đến bên cạnh giường quan sát, xác định Anh Đào vẫn còn sống, gương mặt tái nhợt nhưng hơi thở vẫn đều đều như mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nhìn qua khắp toàn thân cô ấy, Thùy Chi mím chặt môi kìm nén tức giận. Trên giường, Anh Đào toàn thân trần truồng hai tay hai chân bị trói ra bốn góc giường giang rộng ra. Hai đầu vú cô ấy bị dán chặt hai núm cao su có nối dây vào một pin còn đang rung động đều đều. Bên dưới âm hộ Anh Đào cắm sâu vào một vật to lớn như một cái dương vật giả. Thùy Chi nhíu mày chị Anh Đào đã mệt mỏi thiêm thiếp ngủ mà hai hàng lông mày vẫn run run chịu đựng những thứ tra tấn khắp cơ thể. Thùy Chi đeo găng tay vào, nhưng âm thanh rin rít của chiếc bao tay làm Anh Đào thức giấc.

– Trung Úy… Xuân Nhi bị bắt rồi… Tôi xin lỗi…
– Được rồi… Để tôi giúp chị thoát ra khỏi những thứ này đã…

Thùy Chi gật đầu, nàng cởi trói hai tay cho Anh Đào trước. Nàng lại tháo hai cái kẹp trên ngực cô ấy ra thì thấy hai núm vú cô đã sưng tấy lên. Anh Đào chỉ thở nhẹ nhàng ánh mắt thất thần nhìn lên trần nhà. Đến lúc tay Thùy Chi chạm vào vật còn giữ trong âm hộ, cô ấy chợt nắm chặt tay nàng.

– Trung Úy… tôi thật vô dụng… người bị bắt đi, bản thân lại bị hại đến mức này… vẫn không thấy được mặt hung thủ…
– Được rồi… – Bàn tay Anh Đào thật lạnh làm Thùy Chi sửng sốt.
– Trung Úy… phải bắt chúng đền tội… giải cứu Xuân Nhi… hứa với tôi… được không?
– Chị… Chị làm sao vậy?

Lời nói như một lời trăng trối của Anh Đào làm Thùy Chi cảm thấy bất an. Bàn tay nàng cầm lấy vật trong âm hộ cô ấy, mím môi từ từ rút ra… Chợt từ bên trong người cô như có một dòng suối đỏ tanh mùi máu ồ ạt chảy ra.

– KHÔNG… KHÔNG… ANH ĐÀO…
– CẤP CỨU… GỌI CẤP CỨU… – Thùy Chi luống cuống hét lên đến lạc giọng.
– Trung Úy… hứa với tôi đi… – Anh Đào thì thào, gương mặt đã tái nhợt đi.
– Tôi hứa… Tôi hứa mà… Chị đừng nói nữa…

Thùy Chi nghẹn ngào túm cái chăn giữ chặt vào giữa hai chân Anh Đào nhưng không ngăn được máu ứa ra thấm ướt cả nệm giường. Nhìn Anh Đào từng chút lịm đi, hai mắt nhắm lại mà khóe môi vẫn nở một nụ cười, trái tim Thùy Chi như vỡ vụn đau đớn không thể thở nổi. Tấm chăn trong tay nàng đã ướt sũng đầy máu, nhưng nàng vẫn giữ chặt dù biết làm như vậy cũng vô ích. Anh Đào là xuất huyết nội, không thể cầm máu bên ngoài như cách nàng đang làm được. Hai mắt Thùy Chi mờ đi nước mắt lăn dài trên mặt, nàng nắm tay Anh Đào thật chặt.

– Tôi hứa… Tôi hứa với chị…

Ba mươi phút sau…

– Anh Đào chết vì vết thương ở tử cung gây xuất huyết nội nghiêm trọng.

Thùy Chi ngồi trên sofa của căn hộ, hai bàn tay còn vết máu ôm đầu thì thầm nói. A Cửu, Anh Trung, Anh Tuyến, ba đồng nghiệp Tổ chuyên án Thiên thần Hội vừa lắng nghe ánh mắt đỏ hoe kìm nén nhìn theo thi thể Anh Đào đang được đem đi khỏi căn nhà.

– Bọn chúng đã học theo tội phạm ở nước ngoài… Năm 1992, một tên giết người hàng loạt ở Mỹ đã phát minh ra trò bệnh hoạn này. – Thùy Chi tiếp tục nói giọng trầm thấp. – Hắn dùng một cái dương vật giả đóng băng trong khay đá hình chóp nhọn. Khi gây án, hắn dùng cả khối đá nhọn đó đâm vào âm hộ nạn nhân… mũi nhọn của tảng băng đâm thủng tử cung, nhưng vết thương bị băng lạnh đông lại… máu chỉ chảy từ từ khi băng tan chảy… làm cái chết của nạn nhân đến từ từ. Hắn gọi nó là “cái chết sung sướng”…
– KHỐN KIẾP… – A Cửu tức giận gầm lên.

Thùy Chi nhìn những vết máu của Anh Đào trên hai bàn tay mình đã khô lại đóng vảy nứt nẻ. Nàng nắm chặt tay, những cái móng đâm sâu vào da thịt đến đau đớn. Nhưng nàng đang rất cần cơn đau này để tỉnh táo trở lại.

– Bây giờ không phải lúc tức giận, chúng ta cần cứu Xuân Nhi. Tôi sẽ không tha thứ cho mình nếu cô ấy cũng gặp cảnh ngộ thê thảm như Anh Đào.
– Lập tức gọi về Tổng bộ yêu cầu hỗ trợ cấp độ cao nhất… Dù phải lật tung cả thành phố này lên tôi cũng phải tìm ra cô ấy…

11h30, Phòng tạm giam nội khu Trụ sở cảnh sát thành phố…

– Đây là việc của Phòng Điều tra. Tại sao liên quan đến An ninh?

Thùy Chi đến Phòng tạm giam muốn gặp mặt Trung Quân, nhưng nàng lại bị ngăn cản. Ngoài phòng tạm giam lúc này ngoài hai cán bộ quản lý còn hai người từ An ninh cố tình ngăn chặn không cho nàng vào. Cuộc tìm kiếm Xuân Nhi ngoài kia đang ráo riết nhưng những dấu vết chúng để lại thật quá ít. Thùy Chi muốn tìm ra Xuân Nhi nhanh nhất chỉ có thể nhờ đến những thông tin Thiên thần Hội mà Trung Quân đang nắm giữ.

– Trung Úy. Chúng tôi chỉ chấp hành lệnh cấp trên thôi.
– Hừ… Bây giờ tôi ra lệnh cho anh tránh ra. Có việc gì cứ việc báo cáo cấp trên của anh do tôi yêu cầu. – Thùy Chi nén giận gằn giọng.
– Xin lỗi Trung Úy. Chúng tôi không thể…
– Là ai ra lệnh cho các anh? Lập tức tránh ra… – Thùy Chi mặt đỏ bừng tức giận gắt lên.
– “Là tôi ra lệnh cho họ đấy…”

Chợt một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, Thùy Chi dù không quay lại vẫn nhận ra. Nàng quay lại nhìn Tiến Dũng, kìm nén cơn giận dữ trong lòng.

– Anh có ý gì? Tại sao không để tôi gặp nghi phạm của Phòng Điều tra? – Thùy Chi lạnh giọng hỏi.
– Có lẽ em chưa biết… – Tiến Dũng nhìn Thùy Chi, mỉm cười nói. – Vụ án mưu sát cô Nguyễn thị Ngọc Ánh không còn thuộc Phòng điều tra nữa… Vì tính chất nghiêm trọng của vụ án, Giám đốc chỉ đạo An ninh tiếp nhận…
– Không thể nào…

Thùy Chi không tin nổi vào tai mình. Nàng nhìn Tiến Dũng liền thấy được một tia hả hê trong mắt anh ta lóe qua rất nhanh. Nhưng lý trí báo cho nàng biết anh ta không dám nói dối việc lớn như vậy. Vấn đề của nàng là thời gian. Từng giây trôi qua Xuân Nhi càng gặp nguy hiểm. Thùy Chi cố kìm nén giữ giọng nói thật bình tĩnh nói:

– Đại Uý Dũng… Tôi cần nói chuyện với nghi phạm Trung Quân. Đây là chuyện rất quan trọng liên quan đến mạng sống của một cộng tác viên của Phòng Điều tra đang bị Thiên thần Hội bắt giữ.
– Vậy em thừa nhận Trung Quân liên quan đến Thiên thần Hội sao? Thú vị đấy…
– Đại Uý Dũng, Trung Quân có liên quan đến Thiên thần Hội hay không là việc của bên anh điều tra. Tôi chỉ cần sự hỗ trợ của anh ấy… Quá trình tôi nói chuyện với Trung Quân các người hoàn toàn có thể ở bên cạnh lắng nghe. Vậy có được không? – Thùy Chi cố gắng bình tĩnh nói.
– Xin lỗi Trung Úy. Không được. – Tiến Dũng nhoẻn miệng cười.

Thùy Chi siết chặt hai nắm tay kìm nén để không đấm vào vào cái miệng cười cợt đó. Nàng chợt nhận ra trước đây mình có mắt như mù còn suýt nữa trao thân cho một kẻ hèn hạ như Tiến Dũng. Nàng biết anh ta hoàn toàn đang lấy chuyện công trả thù riêng. Chẳng có quy định nào nàng không được gặp nghi phạm cả.

– Hừ. Vậy… Tôi sẽ gặp chú Sâm… – Thùy Chi hừ lạnh quay người đi.
– À. Tôi quên nói cho Trung Úy nghe nhỉ? Chú Sâm vừa bị tạm thời đình chỉ công tác ngay trưa nay. An ninh hiện giờ tôi là người nắm quyền cao nhất.

Lời nói của Tiến Dũng làm Thùy Chi sững người vài giây, rồi mím môi đi thẳng ra ngoài. Đi được vài bước, Thùy Chi chợt rút điện thoại gọi đi.

– Tìm cho tôi số điện thoại của Luật Sư Lê Hữu Trọng. Bảo anh ấy gọi ngay cho tôi… Tôi cần anh ấy vào phòng tạm giam nói chuyện với Trung Quân.