Sau khi vào cửa, mẹ vốn có chút căng thẳng, nhưng sau khi nghe thấy điện thoại tôi phát bài Chú Đại Bi, nghi ngờ hỏi: “Con đang giở trò quỷ gì vậy?”
Tôi cũng không biết nên giải thích với mẹ thế nào, đành phải vội vàng xoay người tắt điện thoại, sau đó đứng bên giường, ngơ ngác nhìn mẹ. May mà không biết vì lý do gì, dương vật lại tự dưng mềm xuống, nếu lúc này mà làm đũng quần căng phồng lên, thì thật khó xử.
Mẹ vẫn mặc bộ vest công sở màu đen, phẳng phiu, không có nhiều hoa văn trang trí, nhưng lại vô cùng gợi cảm quyến rũ, thân dưới là chiếc váy ôm màu đen, ôm trọn lấy bờ mông tròn trịa. Điều làm người ta bất ngờ nhất là, mẹ lại một lần nữa đi đôi quần tất siêu mỏng trong suốt màu da, hơn nữa còn đổi sang đôi giày cao gót da bóng màu đen mà mẹ vẫn thường đi làm.
Tim tôi “thình thịch” đập loạn xạ, cứ như vậy đối diện với mẹ. Vì trong lòng chúng tôi đều hiểu rõ, chuyện gì sắp xảy ra, cho nên không khí trong phòng có chút kỳ quái, không ai nói gì.
Qua rất lâu, mẹ đi đến, ngồi xuống bên giường, giọng không chút cảm xúc nói: “An Đông, con phải hiểu, mẹ là đang giúp con chữa bệnh, trong lòng con không được có những suy nghĩ khác. Hiểu chưa?”
Mẹ tuy rằng vẻ mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã có chút dao động không ngừng, hai bàn tay ngọc ngà trắng nõn, theo bản năng nắm chặt lấy nhau, vô thức xoa nắn, rõ ràng có chút tâm thần bất an.
Tôi vội vàng gật đầu nói: “Con hiểu rồi, con biết mẹ cũng là vì tốt cho con.”
Sau đó trong phòng lại một lần nữa yên lặng như tờ.
Hồi lâu sau, tôi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh mẹ, cố gắng phá vỡ sự khó xử, ho nhẹ một tiếng, nói: “Mẹ, năm nay con thật sự rất cố gắng, mẹ cũng đã thấy rồi. Với thành tích bây giờ của con, thi đỗ trường trọng điểm của tỉnh, thì không có vấn đề gì, nhưng con vẫn muốn cố gắng thêm một chút… Mẹ thấy trường Đại Học Công Thương thế nào?”
“Đại học Công Thương?” Mẹ sững người, quay đầu hỏi.
“Vâng ạ.”
“Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc thi vào Đại Học Công Thương?” Mẹ tò mò hỏi.
Tôi cố ý muốn chuyển hướng sự chú ý của mẹ sang chuyện khác, cho nên linh hoạt ứng biến, thuận miệng nói vậy. Mẹ quả thật rất quan tâm đến việc học của tôi, vừa nghe tôi muốn thi Nhân Đại, mẹ liền tỉnh táo lại, mục đích của tôi coi như đã đạt được.
“Con… Mẹ và ba, không phải đều tốt nghiệp Đại Học Công Thương sao? Thật ra từ nhỏ con đã muốn đến ngôi trường mà hai người từng học, xem một chút, nhưng vẫn chưa có cơ hội. Cho nên con mới nghĩ, có thể cố gắng một chút, thi đỗ Đại Học Công Thương được không?” Lời này nửa thật nửa giả. Tôi cố ý dừng lại một chút, sau đó tràn đầy mong chờ hỏi: “Mẹ, mẹ thấy con có hy vọng không?”
Mẹ nhìn chằm chằm tôi một lúc, hỏi ngược lại: “Con thật sự muốn thi Đại Học Công Thương à?”
“Thật ạ.” Ánh mắt tôi vô cùng chân thành, gật đầu mạnh.
Mẹ trầm ngâm một lúc, rồi nói với tôi: “Mẹ không dám đảm bảo con một trăm phần trăm có thể thi đỗ. Nhưng nếu con muốn cố gắng thử một lần, mẹ một trăm phần trăm ủng hộ con.”
“Vâng…” Tôi gật đầu, giả vờ trầm tư. Lập tức nhíu mày, nói: “Con muốn toàn lực ứng phó với kỳ thi đại học, nhưng mà… bệnh này của con, trước sau vẫn là một khúc mắc trong lòng, luôn không thể nào tập trung tinh thần được.”
Khóe miệng mẹ co giật một chút, không biết mẹ có nhìn ra mánh khóe của tôi không, im lặng một lát, rồi thở dài, hỏi: “Con rốt cuộc muốn thế nào?”
“Con chỉ muốn chữa khỏi bệnh, sau đó toàn tâm toàn ý đối mặt với kỳ thi đại học.”
“Con cảm thấy mẹ thật sự có thể giúp con chữa khỏi sao?”
“Con cũng không dám chắc, nhưng con thấy có thể thử một lần.”
Lại một trận im lặng. Rất lâu sau, mẹ như thể đã hạ quyết tâm, mặt không cảm xúc nói với tôi: “Muốn thế nào, tùy con.”
Nghe nói như vậy, tôi như thể được ban thánh chỉ, vui đến thiếu chút nữa thì nhảy cẫng lên, kích động đến nỗi dương vật cũng khẽ động đậy. Tôi vội vàng hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng, lúc này tuyệt đối không được cương lên, nếu không bao nhiêu cố gắng bấy lâu nay, đều uổng phí cả.
Nói thật lòng, thấy thắng lợi đã ở ngay trước mắt, tôi ngược lại có chút sợ hãi. Cảm giác này thật không chân thật, giống như đang nằm mơ, tôi rất sợ mở mắt ra, giấc mơ sẽ tan biến, tất cả những gì trước mắt đều tan thành mây khói. Nhưng cẩn thận nhìn phản ứng của mẹ, mẹ chắc còn căng thẳng hơn tôi.
Sau một hồi do dự, tôi cắn răng một cái, cuối cùng đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay mẹ, sau đó nắm lấy tay mẹ. Cánh tay mẹ có chút cứng ngắc, theo bản năng nắm chặt nắm đấm, nhưng không hề tránh né.
Nội tâm tôi tuy rằng vô cùng kích động, nhưng vẫn cẩn thận dắt tay nhỏ của mẹ, từ từ đặt lên đũng quần mình. Như thể cảm nhận được hơi nóng giữa hai chân tôi, mẹ mạnh mẽ nhấc tay lên, như muốn tránh ra. Tôi sợ mẹ lâm trận bỏ chạy, một tay nắm lấy tay nhỏ của mẹ, một tay kéo quần luôn cả quần lót xuống, để lộ ra dương vật đã hơi cương lên.
Mẹ vội vàng quay đầu sang một bên, người cứng đờ, tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm, thế nào cũng không chịu mở ra. Tôi dùng sức ấn tay mẹ xuống, mẹ lại ngầm chống cự với tôi.
Ngay lúc đang giằng co, tôi bỗng nhiên linh hoạt ứng biến, đưa tay còn lại ra, nhẹ nhàng ấn vào dưới nách mẹ. Mẹ như thể trong nháy mắt mất hết sức lực, “Ái chà” một tiếng, tay nhỏ trong nháy mắt mở ra, tôi chớp lấy thời cơ, dùng sức ấn xuống, đặt bàn tay trắng nõn của mẹ lên dương vật mình.
Khoảnh khắc bàn tay hồng hào non mềm của mẹ chạm vào quy đầu, tôi như thể bị điện giật, người tê rần, dương vật lập tức ngẩng cao đầu. Mẹ đột nhiên bị tấn công bất ngờ, có chút tức giận trừng mắt nhìn tôi, nhưng cảm giác trên tay, làm mẹ ý thức được điều gì đó, vừa xấu hổ vừa tức giận, hai má ửng hồng, dùng sức muốn rút tay về.
Chuyện đã đến nước này, tôi đâu chịu buông tha cơ hội ngàn năm có một này, dùng hết sức lực toàn thân, cố gắng giữ tay mẹ lại giữa hai chân mình. Vì lòng bàn tay mẹ áp sát vào dương vật cương cứng rắn chắc, một khi nắm tay lại, sẽ nắm trọn lấy dương vật, bất đắc dĩ, mẹ chỉ có thể cố gắng xòe rộng bàn tay, ngầm chống cự với tôi.
Lòng bàn tay mẹ rất nóng, mềm mại ẩm ướt, còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Có lẽ do quá căng thẳng, mẹ vẫn chưa ý thức được dương vật của tôi đã hoàn toàn cương cứng, rắn chắc như một thanh sắt, gân xanh trên thân dương vật nổi lên, trông vô cùng dữ tợn đáng sợ.
Người mẹ cứng đờ, mặt nhỏ quay sang một bên, vẻ e lệ ửng hồng lan từ sau tai xuống tận cổ. Nghĩ cũng phải, tuy rằng tính cách mẹ mạnh mẽ quật cường, nhưng dù sao cũng là một người phụ nữ tam quan bình thường, có học thức, hơn nữa còn là mẹ của hai đứa con, bảo mẹ vì con trai mà làm chuyện này, cho dù xuất phát từ bất kỳ lý do gì, đều là không thể chấp nhận được.
Giằng co một lát, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, hai tay cùng nhau ép tay nhỏ của mẹ lại, ngón tay mẹ rất cứng ngắc, mặc dù có chút chống cự, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy dương vật trong lòng bàn tay. Mặc dù không dùng sức nhiều, nhưng chỉ cần chạm vào thôi, cảm giác tinh tế trơn bóng ở hổ khẩu cũng đã đủ khiến tôi hưng phấn không tả xiết.
Tôi cũng không để ý nhiều như vậy nữa, nắm lấy tay nhỏ của mẹ bắt đầu vuốt ve lên xuống. Tôi hít sâu một hơi, nén lại hồi lâu mới từ từ thở ra, dương vật thô cứng trong bàn tay mẹ khẽ động đậy. Mồ hôi trong lòng bàn tay mẹ ngày càng nhiều, ngược lại còn có tác dụng bôi trơn, việc vuốt ve lên xuống ngày càng tự nhiên trơn tru.
Cùng lúc đó, ánh mắt tôi bất giác hướng về phía giữa hai chân mẹ, nhìn đôi chân đẹp đi tất lụa mềm mại dưới lớp váy bó, tôi thật sự muốn đưa tay lên sờ một cái, nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ, làm mẹ cảnh giác.
Tôi cứ như vậy nắm lấy tay nhỏ của mẹ, bao bọc lấy dương vật thô cứng rắn chắc, vuốt ve lên xuống. Tuy rằng vừa mới giải tỏa xong, nhưng có thể để bàn tay trắng nõn của mẹ nắm lấy dương vật của mình, giúp thủ dâm, bất luận là về sinh lý hay tâm lý, đều quá mức kích thích, không bao lâu sau đã cảm thấy có ý muốn xuất tinh.
Ngay lúc tôi đang cắn răng cố nén, mẹ bỗng nhiên quay đầu lại, như thể đột nhiên hoàn hồn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi. Tôi theo bản năng cảm thấy không ổn, tăng nhanh tốc độ vuốt ve, nhưng mẹ vẫn bắt đầu chống cự dữ dội, cánh tay cố gắng rút về, cuối cùng vẫn rút được tay ra.
Thấy cao trào sắp đến, lúc này mẹ lại buông tay ra, cảm giác lơ lửng giữa không trung, dở dang đó, thật sự khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu, như thể có vô số con côn trùng đang bò trong người, quả thực muốn lấy mạng người ta.
Tôi vẻ mặt đau khổ, tội nghiệp nhìn mẹ. Mẹ mặt đỏ bừng, vú sữa phập phồng, không ngừng thở khẽ, rất lâu sau mới tức giận hỏi: “An Đông, xảy ra chuyện gì?”
Tôi đương nhiên biết mẹ có ý gì, nhưng giả vờ mờ mịt, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Cái… cái gì xảy ra chuyện gì ạ?”
“Con…” Mẹ mắt phượng trợn lên, hai má đỏ bừng ửng hồng, rất lâu sau mới thốt ra được một câu: “Bệnh của con không phải đã khỏi rồi sao?”
Tôi giả vờ ngây ngô một lúc, sau đó làm ra vẻ sửng sốt: “A! Con… Bệnh của con khỏi rồi, bệnh của con thật sự khỏi rồi!” Rồi lại lắp bắp: “Không có! Con… con…” Tôi lắp bắp nửa ngày, rồi vui vẻ nói: “Bệnh của con khỏi rồi! Bệnh của con thật sự khỏi rồi! Thật sự quá tốt rồi!”
Mẹ vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn tôi, mạnh mẽ đứng dậy, đóng sầm cửa bỏ đi.
Nghĩ đến bóng lưng phẫn nộ của mẹ lúc rời đi, tôi ngẩn người hồi lâu, vỗ trán một cái, thở dài một hơi. Đều tại chính mình, thiếu kiên nhẫn, bận rộn nửa ngày, kết quả vẫn là làm hỏng chuyện.
Vì không được giải tỏa, kìm nén vô cùng khó chịu, tôi giống như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại trong phòng. Ngoài ra, điều lo lắng nhất là, trải qua chuyện này, nếu mẹ thật sự nổi giận, thì đúng là công sức đổ sông đổ bể, hoàn toàn xong đời.
Tôi giày vò hồi lâu, giữa chừng lén lút ra khỏi phòng, len lén nhìn một chút, mẹ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, người nghiêng dựa vào lưng ghế, tay phải chống má, bất động. Tôi muốn tiến lại gần nói chuyện với mẹ, tìm hiểu tình hình, nhưng lại không dám tùy tiện tiến lên.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, thầm nghĩ chết thì chết! Tôi lặng lẽ không một tiếng động đi đến bên cạnh mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận.”
Mẹ cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói một tiếng: “Đi ra!”
Xem ra mẹ thật sự tức giận, nhưng khi tôi thật sự đối mặt với mẹ, ngược lại không còn sợ hãi như vậy nữa. Tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ, dùng giọng điệu vô cùng chân thành nói: “Mẹ, mẹ thật sự hiểu lầm rồi. Con không phải lừa mẹ, con chỉ là… thật sự! Con cũng không ngờ, sức quyến rũ của mẹ lớn như vậy, lập tức đã chữa khỏi cho con. Nếu sớm biết như vậy, mẹ sớm một chút…”
Mẹ quay đầu trừng mắt nhìn tôi, hỏi: “Sớm chút gì?”
Tôi nhíu mày, vẻ mặt đau khổ: “Ý con là, nếu sớm chữa khỏi bệnh, thì có thể mau chóng tập trung vào việc ôn thi đại học rồi, phải không…”
“Con mau cút về phòng cho mẹ! Mẹ bây giờ một chút cũng không muốn nhìn thấy con.”
Tôi còn muốn tiếp tục giải thích, lại bị ánh mắt lạnh lùng của mẹ ép trở về, bất đắc dĩ đành phải trở về phòng ngủ.
Bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ một chút, thái độ của mẹ hình như cũng không quá quyết liệt, ít nhất không giống như sau tai nạn lần trước, mẹ nổi giận đùng đùng như vậy. Cũng không biết có phải cảm giác của tôi sai không, lần này mẹ cho người ta cảm giác, ngược lại là xấu hổ nhiều hơn là phẫn nộ. Nếu là như vậy, thì vẫn còn đường xoay sở.
Hơn nữa, cố gắng lâu như vậy, tốn bao nhiêu công sức, nếu gặp chút thất bại này mà rút lui, thì cũng quá trẻ con rồi.
Đêm khuya nằm trên giường, càng nghĩ, đầu óc bất giác lại nhớ lại bàn tay nhỏ nhắn trơn bóng mịn màng của mẹ, nắm lấy dương vật, thủ dâm cho tôi. Cho dù là về sinh lý, hay là về tâm lý, cảm giác đó đều quá mức kích thích. Lại thêm việc bị mẹ làm cho dở dang, quả thực khó chịu, đến nỗi cho đến tận bây giờ, vẫn còn cảm thấy toàn thân khô nóng khó chịu.
Thật sự không nhịn được, đưa tay vào trong chăn, một bên hồi tưởng lại cảm giác tê dại đó, một bên tự thủ dâm. Khoảnh khắc tinh dịch bắn ra, tôi như thể được giải thoát, nhưng trong lòng lại có chút không cam tâm, nếu có thể để mẹ giúp tôi vuốt ve ra, thì thật sự là cảm giác gì nhỉ?
…
Từ tối hôm đó trở đi, tôi không thể nào giả bệnh được nữa, thái độ của mẹ đối với tôi lại trở nên lạnh như băng, mỗi ngày đi học về, chào mẹ, mẹ cũng như không nghe thấy, đối với tôi yêu thì đáp, không yêu thì thôi. Sau bữa cơm chiều, mẹ lúc nào cũng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, xem ti vi, nghịch điện thoại, đối với chuyện học hành của tôi, hình như cũng chẳng mấy để tâm.
Nhưng tôi biết, lúc này tuyệt đối không thể buông lỏng, tôi nhất định phải cố gắng hơn nữa, chăm chỉ học tập mới được. Nếu bệnh đã chữa khỏi, sau này nếu thành tích học tập lại sa sút, thì thật sự không còn gì để nói.
Tôi lại bắt đầu guồng quay đi sớm về tối giải đề. Nhưng nghĩ lại, thời gian thi đại học cũng không còn bao nhiêu, nếu không cố gắng, thì thật sự không kịp nữa, năm nay mà thi trượt nữa, chắc cả đời này sẽ phải nói lời tạm biệt với mẹ.
Ngày nào cũng thức khuya dậy sớm như vậy, lâu ngày, cũng quả thật có chút không chịu nổi, ngày nào cũng mang đôi mắt thâm quầng lờ đờ. Nhưng học sinh lớp mười hai, phần lớn cũng đều như vậy cả, tôi đã coi như là thuộc dạng tương đối nhàn hạ rồi.
Cũng may thái độ của tôi, mẹ cũng đều nhìn thấy, đối với tôi cũng từ lạnh lùng thờ ơ, chuyển sang thỉnh thoảng mang cho tôi chút đồ bổ. Thậm chí có lúc còn có thể từ trong ánh mắt mẹ, nhìn thấy sự đau lòng và không nỡ.
Trải qua một thời gian kiên trì cố gắng, trong kỳ thi gần nhất, cuối cùng tôi cũng đạt được thành tích top 5 của khối. Sau khi nhận được bảng điểm, ngay cả chính tôi cũng giật mình. Mẹ biết được, càng không giấu được niềm vui trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, lộ ra nụ cười đã lâu không gặp. Nhưng mẹ rất nhanh lại khôi phục lại bộ dạng mặt không cảm xúc, lạnh lùng đó, nói với tôi: “Mẹ đã sớm nói rồi, con rất thông minh, nếu có thể sớm cố gắng một chút, thi Bách Khoa cũng không phải là không có hy vọng.”
Tôi giả vờ khiêm tốn tiếp nhận, thành thành thật thật gật đầu.
Tiếp đó, tôi lại một mặt chân thành hỏi: “Vậy con… có hy vọng thi đỗ Đại Học Công Thương không ạ?”
Mẹ không trả lời ngay, trầm tư một lúc, lắc đầu nói: “Cái này mẹ cũng không nói chắc được. Với thành tích bây giờ của con, vẫn còn có chút khó khăn. Nhưng nếu con cố gắng thêm một chút nữa, vẫn có hy vọng. Mấy ngày trước, mẹ có tìm bạn học cũ, biết được một chút về điểm trúng tuyển của trường mấy năm nay. Thành tích tiếng Anh của con, là một vấn đề lớn, còn cần phải nâng cao.”
“Vâng ạ.” Tôi gật đầu phụ họa: “Con cũng biết, cho nên con đang định trước kỳ thi đại học, lại ôn lại một chút tiếng Anh. Cô Thuỳ Dương quyết định giúp con…”
Mẹ liếc tôi một cái: “Cô Thuỳ Dương phải phụ trách nhiều học sinh cuối cấp như vậy, làm sao có thời gian một mình phụ đạo cho một mình con được?”
“Cái này… là Cô Thuỳ Dương hứa sẽ giúp con ạ.”
Mẹ nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “An Đông, mẹ hỏi con một chuyện, con phải thành thật trả lời.”
“Dạ?”
“Con… có nhờ Cô Thuỳ Dương giúp con chữa bệnh không?”
Tôi nghe vậy mạnh mẽ sững người, không biết mẹ nghĩ đến chuyện gì, tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này. Tôi sững sờ hồi lâu, lần này không phải giả vờ, mà thật sự chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.
“Nói thật đi, rốt cuộc có hay không?” Vì không trả lời ngay, nên đã khiến mẹ cảnh giác.
Tôi cố ý cúi đầu, giả vờ chột dạ, ấp úng nửa ngày, nói: “Không có ạ.”
“Thật sự không có?”
“Thật sự không có ạ.”
Đối mặt với sự truy hỏi dồn dập của mẹ, trong lòng tôi lại không nhịn được vui thầm, cố ý tiếp cận Cô Thuỳ Dương, khiến mẹ hiểu lầm, đây chẳng phải là kết quả mà tôi mong muốn sao? Dù sao mẹ cũng quá hiểu tôi rồi, mẹ biết tôi là loại người gì, mà tôi, cũng quá hiểu mẹ.
Mẹ không tiếp tục truy hỏi nữa, nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, chậm rãi nói một câu: “Được rồi, về phòng ôn bài đi.”
Tôi đáp một tiếng, lúc đứng dậy, ánh mắt bất giác liếc nhìn về phía cổ áo mẹ. Vì mẹ đề phòng tôi như đề phòng trộm, cho dù có mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, nút áo cũng cài rất chặt. Nhưng đôi vú mỹ miều đó thật sự quá đầy đặn, làm cho lớp vải áo phình lên căng tròn. Khoảng thời gian này vì miệt mài học tập, cũng không nghĩ đến phương diện này. Lúc này tinh thần hơi thả lỏng, ngọn lửa khô nóng đó, lại trỗi dậy.
Sau khi trở về phòng ngủ, ngồi trước bàn học, tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy thái độ của mẹ đã có phần dịu đi rồi, hơn nữa kỳ thi đại học ngày càng đến gần, thời gian của tôi, cũng không còn nhiều nữa. Điều quan trọng nhất là, tôi thật sự có chút không nhịn được nữa rồi…
Nhưng mà, nếu thời điểm không đúng, lỡ như lại chọc giận mẹ, thì chắc không chỉ đơn giản là bị đánh một trận đâu.
Do dự cả một đêm, cũng không nghĩ ra được manh mối gì.
Mãi cho đến tối hôm sau, sau bữa cơm mẹ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nghịch điện thoại, tôi nhìn đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn bắt chéo trên ghế sô pha, dục vọng đã kìm nén hơn mười ngày, cuối cùng cũng bùng lên. Đầu óc nóng lên, liền không suy nghĩ nhiều nữa, quyết định đánh liều một phen.
Tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ, mẹ nhìn tôi một cái, hỏi: “Không vào phòng đọc sách, ngồi đây làm gì?”
“Ừm… Ừm…” Tôi ậm ừ nửa ngày, cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng mẹ có chút không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ừm… là có chuyện, không biết nên nói với mẹ thế nào.”
Mẹ trừng mắt nhìn tôi: “Con mà không biết nói thế nào, thì tốt nhất là ngậm miệng lại, đừng nói.” Câu nói đầu tiên đã chặn họng tôi lại.
Nhưng mẹ càng nói như vậy, tôi ngược lại không còn do dự nữa, cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Mẹ cũng quá hiểu tôi rồi, thấy bộ dạng này của tôi, như thể đã đoán được tôi muốn nói gì, vẻ mặt trong nháy mắt biến mất, cơ bắp dường như cũng căng cứng lại, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, hỏi: “Làm gì?”
“Cái đó… Mấy ngày trước Như Ý nghỉ về.”
“Mẹ biết. Sao vậy?”
“Con hết bệnh rồi, con liền muốn tìm nó… cái đó… Áp lực học tập khá lớn, muốn thư giãn một chút. Nhưng mà…” Tôi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt chua xót bất đắc dĩ: “Con phát hiện, con vẫn là… không có cách nào.”
“Không có cách nào cái gì?” Mẹ theo bản năng ngồi thẳng người dậy, như thể đang dựng lên một lá chắn vô hình cho mình, vẫn tràn đầy vẻ cảnh giác nhìn tôi.
“Không có… không… không có cách nào cương lên.” Tôi vừa nói vừa lắc đầu, một bộ dạng buồn rầu khổ sở, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng chậc chậc.
Mẹ không nói gì, mặt không cảm xúc trừng mắt nhìn tôi, như thể đang đợi tôi nói tiếp.
Tôi ngước mắt lên, liếc trộm mẹ, im lặng hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Con nghĩ là… có lẽ là bệnh này, vẫn chưa hoàn toàn chữa khỏi. Cho nên muốn nhờ mẹ giúp một chút.” Càng nói giọng càng nhỏ, đến cuối cùng, đã sắp không nghe thấy nữa.
Trong phòng yên lặng như tờ, không khí như ngưng đọng lại. Tim tôi “thình thịch” đập loạn xạ, thật giống như đang chờ đợi tòa tuyên án, tràn đầy lo âu.
Mẹ vẫn không nói gì, cứ như vậy lạnh lùng nhìn tôi. Qua rất lâu, bỗng nhiên hét lớn: “An Đông! Lần trước không đánh con, có phải con ngứa da khó chịu không?”
“Không phải… Con… chỉ là…”
“Chính là cái gì hả? Lần trước con lừa mẹ một lần, mẹ không so đo với con. Bây giờ con lại đến nữa!” Mẹ không biết là xấu hổ hay là tức giận tột độ, mặt đỏ tai hồng nhìn quanh tìm vũ khí tiện tay, cuối cùng dứt khoát nhặt chiếc dép lê dưới chân lên, ấn cổ tôi xuống, dùng sức vỗ vào lưng tôi.
Chắc là mẹ vì chuyện lần trước, vẫn luôn kìm nén cho đến tận hôm nay, lúc này cuối cùng cũng có cơ hội giải tỏa. Tôi đau “ái ui” kêu không ngừng, tiếng kêu thảm thiết, nhưng không hề cầu xin tha thứ.
Đến cuối cùng, mẹ thở hồng hộc dừng lại, tức giận hỏi: “Tại sao không nói gì?”
Tôi cắn răng, không rên một tiếng. Mẹ ném chiếc dép lê trong tay xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển: “Con thật sự muốn làm mẹ tức chết, phải không?”
“Không có!” Tôi nhanh chóng nhíu mày, làm ra vẻ mặt tủi thân đến cực điểm, vẻ mặt đau khổ nói: “Con thật sự chỉ là… Mẹ, mẹ giúp con một lần, chỉ một chút thôi là được rồi. Nhưng mà… nó vẫn chưa hoàn toàn chữa khỏi. Con nghĩ, nhân cơ hội này, một lần nữa cố gắng chữa khỏi bệnh, con cũng có thể toàn tâm toàn ý…”
“Cút về phòng đi!” Không đợi tôi nói hết lời, mẹ liền giọng nhẹ nhàng mà nghiêm khắc nói: “Để mẹ mà còn nghe thấy con nói năng lung tung nữa, cẩn thận mẹ xé nát miệng con đấy!”
Tôi biết hôm nay không xong rồi, tâm không cam lòng không muốn đứng dậy, tiu nghỉu trở về phòng ngủ. Nhưng khác với trước đây, lần này tôi cũng không cảm thấy tức giận. Thái độ của mẹ là tức giận, rất tức giận, chứ không phải là bi thương, điều này đã cho thấy vẫn còn hy vọng. Đợi mẹ nguôi giận, cho dù là khóc lóc om sòm, hay là quấy rối, hoặc là cầu xin khổ sở, tóm lại là có cách. Mẹ dù có tức giận đến mấy, dù có mất kiên nhẫn, cũng không thể thật sự đánh tôi tàn phế được, tôi dù sao cũng còn phải thi đại học. Có lá bài tẩy này, tôi ít nhiều cũng có chút không sợ hãi.
Nhưng tôi cũng không lập tức tấn công, ngày hôm sau sau khi thức dậy, lại một lần nữa trở về bộ dạng ủ rũ, tinh thần sa sút. Lúc ăn sáng cúi gằm mặt xuống, liên tục thở dài buồn bã.
Mẹ biết tôi đang giả vờ, tôi cũng biết mẹ biết tôi đang giả vờ. Tôi muốn gì, trong lòng mẹ rõ như ban ngày, cho nên mẹ không phản ứng lại tôi, lại một lần nữa trở về bộ dạng lạnh như băng đó, tôi cũng không tiếp tục dây dưa.
Cứ như vậy giằng co ba ngày, tôi cảm thấy cơn tức của mẹ đã nguôi đi không ít, liền vào lúc ăn cơm tối, lại một lần nữa nhắc lại yêu cầu đó.
Mẹ dùng sức đặt đôi đũa trong tay xuống bàn, ánh mắt hung dữ trừng mắt nhìn tôi, cũng không nói gì, nhưng nhìn vú sữa phập phồng dữ dội của mẹ có thể thấy, mẹ vẫn còn đang tức giận.
Tôi cũng không trông mong một lần có thể thành công, sau khi nói xong tôi liền lập tức cúi đầu, tiếp tục ăn cơm. Sau đó ngày hôm sau, lại là một bộ dạng cúi đầu ủ rũ, nửa sống nửa chết. Mẹ như thường lệ không nói chuyện với tôi.
Từ ngày đó trở đi, cứ cách hai ngày, tôi lại nhắc lại chuyện chữa bệnh với mẹ một lần, mẹ tức giận, tôi liền nhanh chóng cúi đầu xuống. Cứ như vậy qua lại giằng co vài lần, đừng nói là mẹ, ngay cả tôi cũng cảm thấy mình có chút quá không biết xấu hổ.
Mãi cho đến thứ Sáu, Huyền My nghỉ, từ trường học trở về. Theo thường lệ mẹ sẽ làm một bữa tối thịnh soạn, đãi nó. Một ngày trước tôi vừa mới nhắc lại yêu cầu vô lý đó với mẹ, lẽ ra phải đợi mẹ nguôi giận rồi mới tiếp tục. Nhưng buổi chiều tan học về nhà, cùng Huyền My cãi nhau vài câu, bỗng nhiên cảm thấy đây có thể là một cơ hội tốt, liền đi đến cửa phòng bếp.
Mẹ đang quay lưng về phía cửa phòng, bận rộn trong bếp. Cũng chẳng biết tại sao, hôm nay mẹ lại mặc một chiếc váy hoa văn sặc sỡ, tuy rằng không bó sát mông như quần bó, nhưng vẫn căng tròn, cong vút quyến rũ. Lại thêm chiếc quần tất màu da trên chân, tôi không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực.
Tôi lặng lẽ không một tiếng động đi tới, đứng ngay sau lưng mẹ, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Mẹ rõ ràng bị giật mình, quay đầu nhìn thấy là tôi, mày thêu hơi nhíu lại, trách: “Con là ma à? Đi đường không một chút tiếng động.” Nói xong, mẹ quay người lại, tiếp tục thái đồ ăn.
Tôi cúi đầu nhìn đôi chân đẹp đi tất của mẹ, cùng với chiếc mông tròn trịa cong vút ẩn hiện dưới lớp váy hoa, cũng không biết lấy đâu ra lá gan, tôi lại ma xui quỷ khiến đưa tay đặt lên mông mẹ, cách lớp vải váy hoa văn sặc sỡ, cũng có thể cảm nhận được sự đàn hồi và cong vút của cặp mông.
Người mẹ rõ ràng run lên một cái, sau đó mạnh mẽ xoay người lại, kinh ngạc nhìn tôi. Mẹ có lẽ không ngờ tôi lại to gan như vậy, lại dám trắng trợn không kiêng nể động tay động chân với mẹ.
Ngày mai tay tôi không nghe theo sự chỉ huy của đầu óc nữa, cho đến lúc này mới biết sợ hãi, khó xử mà bất lực nhìn mẹ. Tôi đột nhiên ý thức được, trong tay mẹ còn cầm con dao thái thịt, trong cơn thịnh nộ, mẹ không lẽ sẽ một dao chém tôi luôn chứ?
May mà dù có tức giận đến mấy, lý trí của mẹ vẫn còn đó. Cứ như vậy nhìn nhau mấy giây, mẹ giơ tay lên đấm mạnh vào đầu tôi một cái, tôi chạy trối chết, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Đừng đánh đừng đánh! Sắp thi đại học rồi, làm hỏng thì nguy.”
Mẹ vừa nghe vậy, quả nhiên không đánh vào đầu tôi nữa, đổi sang dùng chân đá vào mông tôi. Vì trong lúc chạy trốn, va vào bàn, cốc nước rơi xuống đất, phát ra một tiếng vỡ giòn tan, không bao lâu sau, Huyền My liền chạy đến.
“Sao vậy? Sao vậy?” Huyền My nhìn thấy tình trạng trong bếp, tò mò hỏi.
Mẹ tạm thời dừng tay, tức giận nói: “Không phải chuyện của con. Ra ngoài!”
Tôi lại như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng chạy tới, trốn sau lưng Huyền My. Tôi vốn định nhân cơ hội, theo Huyền My rời khỏi nơi thị phi này, nhưng đầu óc bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, liền từ bỏ quyết định đó, nghiêm túc nói với Huyền My: “Anh với mẹ đang bàn chuyện chính sự, em tránh sang một bên đi.” Dứt lời, dưới vẻ mặt mờ mịt của nó, đưa tay ấn đầu nhỏ của nó, đẩy nó ra ngoài, sau đó “Rầm” một tiếng, đóng cửa phòng lại.
Mẹ cũng bị hành động này của tôi làm cho ngơ ngác, nhất thời lại quên mất việc đánh tôi, sững người một lúc, mới tiện tay nhặt lấy chiếc thìa, giơ tay lên định đánh tôi.
Tôi vội vàng né tránh, hạ thấp giọng cầu xin tha thứ: “Mẹ, mẹ nguôi giận! Con sai rồi! Con không dám nữa!”
Mẹ không hề lay chuyển, vẻ mặt tức giận đuổi đánh tôi. Tôi không chút suy nghĩ, thuận miệng nói: “Huyền My, Huyền My ở ngoài kia. Mẹ mà để Huyền My vào, thì không giải thích được đâu.”
Lời này vốn dĩ rất gượng ép, cũng không biết mẹ nghĩ thế nào, lại thật sự dừng lại, nói vậy trong tiềm thức của mẹ, nhận thấy chuyện này không thể để người khác biết, tuyệt đối không thể để con gái mình biết.
Tôi thấy mẹ tạm thời dừng tay, nhân cơ hội tiến lại gần, cười làm lành nói: “Mẹ, tức giận hại gan…”
“Con cách xa mẹ ra một chút!” Tôi nói được một nửa, liền bị mẹ giơ tay chỉ vào người, nhỏ giọng quát lớn.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể lùi lại hai bước.
Vú sữa mẹ phập phồng, hơi thở nặng nề, hồi lâu mới vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nói: “An Đông, con ăn gan hùm mật gấu rồi phải không?”
“Lời này của mẹ, con muốn ăn, nhưng ở đâu có bán chứ?”
“Nghiêm túc một chút!” Mẹ mày liễu dựng đứng, hét lên một tiếng giận dữ: “Cười đủ chưa?”
Tôi vội vàng thu lại nụ cười, ngậm miệng lại, sợ hãi rụt rè nhìn mẹ.
“Con bây giờ càng ngày càng vô pháp vô thiên! Chính là quá dung túng con rồi, nếu không quản con nữa, con sẽ thật sự biến thành lưu manh côn đồ mất.”
Tôi nhíu mày nói: “Mẹ nói quá nghiêm trọng rồi, làm như con sắp vào trại cải tạo đến nơi vậy.”
Mẹ liếc mắt nhìn, trừng mắt nhìn tôi một lúc, lạnh lùng nhỏ giọng nói: “Cút ra ngoài.” Sau đó ném mạnh chiếc thìa trong tay xuống bàn bếp.
Tuy rằng trong lòng hoảng sợ vô cùng, nhưng cảm thấy bây giờ mà lui ra ngoài, thì sau này càng khó làm. Do dự một lát, tôi lấy hết can đảm đi tới, cố ý làm ra vẻ mặt khổ sở, kéo dài giọng gọi một tiếng: “Mẹ!”
“Con đừng gọi mẹ!” Mẹ tức giận đến mặt đỏ tai hồng, hung hăng lườm tôi một cái.
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích. Con vừa rồi… cái đó… quả thật không phải cố ý.”
“An Đông! Con đừng có mà ép mẹ!”
“Không phải… Mẹ, mẹ nghe con nói đã.”
“Mẹ không nghe! Con cút ra ngoài cho mẹ!” Mẹ hình như có chút bực bội, quay người sang một bên, không muốn nói chuyện với tôi nữa.
“Mẹ, mẹ nghe con nói một chút đi mà.” Tôi đi theo sau lưng mẹ, lẩm bẩm nói: “Con vừa rồi cũng không biết tại sao, đầu óc như bị chập mạch, trống rỗng. Cũng không biết làm sao, tay liền đưa ra rồi.”
Mẹ không nói gì, như thể đang hờn dỗi, cầm con dao thái thịt thái mạnh xuống thớt.
Tôi nói tiếp: “Con cũng sợ ngày nào đó không nhịn được, lại ra tay với người khác, thì phiền phức lắm. Dù sao con cũng có tiền án rồi.”
Mẹ dùng sức ấn con dao thái thịt xuống thớt, từ từ xoay người lại, mắt phượng liếc xéo, lạnh lùng hỏi: “Con có ý gì? Con đang uy hiếp mẹ à?”
Tôi vội vàng xua tay: “Con không có ý đó.”
Mẹ trừng mắt nhìn tôi: “An Đông, nếu con dám ra ngoài giở trò lưu manh, lại bị người ta bắt vào đồn công an, thì xem mẹ còn để ý đến con nữa không?”
“Không phải, con chỉ nói vậy thôi. Nhưng khả năng này cũng không phải là không có, mẹ xem vừa rồi con chính là nhất thời không nhịn được. Cho nên con nghĩ, mẹ có thể nào giúp con một chút, chữa khỏi bệnh hoàn toàn cho con, con đi tìm Như Ý, như vậy có được không.”
“Mẹ là mẹ của con! Con coi mẹ là ai?”
“Con cũng không muốn… Nhưng mà… người khác thì lại không được. Hay là… con tìm Mỹ Na thử xem?”
Vốn dĩ tôi định dùng Mỹ Na để kích thích mẹ một chút, không ngờ mẹ lại tức giận nói: “Đi đi! Tìm nó đi!”
Vậy thì tôi cũng có chút đâm lao phải theo lao rồi, biết rõ mẹ đang nói lẫy, nhưng cũng không thể nói đi là đi ngay được, vốn dĩ mục tiêu của tôi cũng không phải là Mỹ Na. Ấp úng nửa ngày, tôi nói một câu: “Đây là mẹ nói đấy nhé, vậy con tìm nó giúp đỡ, mẹ đừng nóng giận.”
Mẹ không để ý đến tôi, xoay người tiếp tục nấu cơm. Tôi dừng ở đây, cũng không có tiến triển gì, ngây người nửa ngày, cuối cùng lề mề lui ra ngoài.
Vừa về đến phòng khách, Huyền My liền chạy lại, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Anh lại chọc mẹ tức giận à?”
Trong lòng tôi đang suy nghĩ miên man, vốn không định để ý đến nó, liếc nó một cái, bỗng nhiên nghĩ ra, cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu đã đến mức này rồi, dứt khoát đi một con đường đến cùng vậy. Tôi liếc nhìn về phía bếp, hạ thấp giọng, thần bí nói với nó: “Anh muốn nhờ em giúp một việc, biết không?”
“Việc gì?”
“Bây giờ vẫn chưa thể nói được, lát nữa lúc ăn cơm, sẽ nói cho em biết.”
Huyền My có chút không hiểu, còn muốn hỏi tiếp, tôi không cho nó cơ hội, nhân cơ hội chạy về phòng ngủ.
Nửa tiếng sau, nghe thấy mẹ gọi một tiếng “Ăn cơm”, lúc ra, bữa tối phong phú đã bày đầy bàn ăn. Món ăn toàn là những món Huyền My thích, nó đứng bên bàn, vui vẻ vô cùng. Mẹ trước sau không nói chuyện với tôi, tôi biết mẹ vẫn còn đang tức giận, liền tự mình cúi đầu, cũng không lên tiếng. Huyền My giống như một con chim sẻ nhỏ ồn ào, líu ríu nói cười không ngừng. Nhưng rất nhanh, nó liền phát hiện không khí có chút không giống bình thường, trước đây nghỉ về, tôi và mẹ lúc nào cũng cùng nó nói cười vui vẻ, lúc này nó nói gì, hai chúng tôi đều ậm ừ cho qua, yêu thì đáp không yêu thì thôi, vẻ mặt thiếu hứng thú.
Dần dần, Huyền My cũng không nói gì nữa, nhất thời rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm “loảng xoảng”.
Một lát sau, có lẽ Huyền My thật sự chịu không nổi nữa, nhớ lại lời tôi nói với nó trước bữa cơm, liền quay đầu hỏi: “Đúng rồi, anh nói muốn em giúp một việc. Việc gì vậy?”
Tôi vẫn luôn đợi chính là câu này, theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn mẹ, phát hiện mẹ cũng đang cảnh giác trừng mắt nhìn tôi. Tôi cố ý đá nhẹ vào chân Huyền My dưới gầm bàn. Huyền My sững người, tưởng tôi không muốn để mẹ biết, quay đầu lại, liền ngậm miệng lại, không nhắc lại nữa.
Mẹ không nhịn được hỏi: “Giúp việc gì chứ?”
Tôi còn chưa lên tiếng, Huyền My đã thay tôi che giấu, cười nói: “Không có. Không có việc gì đâu ạ.”
Mẹ không buông tha, tiếp tục hỏi: “Con vừa nói, anh con nhờ con giúp một việc, giúp việc gì?”
Huyền My đối với thái độ của mẹ, có chút nghi hoặc khó hiểu, quay đầu liếc nhìn tôi. Tôi nháy mắt với nó, nó liền vội vàng tiếp tục phủ nhận: “Không có ạ, mẹ nghe lầm rồi. Không phải anh con muốn con giúp đỡ, là con… là một bạn học của con tìm con giúp đỡ.”
Mắt mẹ hơi híp lại, lạnh giọng nói: “Con coi mẹ là đứa ngốc à? Nó làm mẹ tức giận, con cũng làm mẹ tức giận sao?”
Huyền My thấy mẹ thật sự tức giận, có chút hoảng sợ, liếc nhìn tôi. Mẹ lạnh lùng quát: “Đừng có nhìn nó! Mẹ hỏi con, con vừa nói gì?”
Huyền My bị quát đến run người, mày nhíu chặt, tủi thân nói: “Con cũng không biết, anh con nói muốn con giúp một việc. Con đang hỏi anh ấy đây.”
Mẹ chuyển ánh mắt sang người tôi, nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, không nói gì. Điều này cũng có chút bất ngờ, tôi cúi đầu cũng không dám lên tiếng, nhưng ánh mắt mẹ thật sự quá sắc bén, giống như dao găm vào người tôi, trong lòng như kiến bò chảo nóng, đập liên hồi không ngừng.
Tiếp đó, chúng tôi không ai nói thêm gì nữa, ăn xong bữa tối, dọn dẹp xong bàn ăn, mọi người cũng đều làm việc của mình, không ai để ý đến ai. Mãi cho đến khi Huyền My buồn ngủ không chịu nổi, trở về phòng ngủ đi ngủ, mẹ mới gõ cửa phòng tôi, lạnh lùng nói với tôi một câu: “Theo mẹ.”
Vốn tưởng mẹ đã nhìn thấu gian kế của tôi, nên không thèm để ý đến tôi nữa, lúc này đột nhiên bị mẹ gọi đi, trong lòng không khỏi vừa vui vừa lo.
Theo mẹ vào phòng ngủ, chỉ thấy mẹ đứng bên giường, mặt mày âm trầm, cũng không nhìn tôi.
“Khóa cửa lại.” Mẹ bỗng nhiên nói một câu.
Tôi vội vàng làm theo, khóa trái cửa phòng ngủ lại, đợi hồi lâu cũng không thấy mẹ nói gì nữa, không nhịn được tiến lên nửa bước, nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”
Mẹ liếc nhìn tôi một cái, sau đó quay đầu sang một bên, im lặng rất lâu, rồi lạnh lùng hỏi một câu: “Con là muốn dùng Huyền My để uy hiếp mẹ phải không?”
Ý đồ của tôi rất rõ ràng, đương nhiên không thể qua mắt được mẹ, tôi đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi thật sự đối mặt với sự chất vấn của mẹ, trong lòng vẫn có chút hoang mang.
“Không… Mẹ đừng nghe Huyền My nói bừa, con không có ý định nhờ nó giúp đỡ.”
“Chỉ giúp con lần này thôi, nghe thấy không?”
Nghe được lời này, tôi vừa mừng vừa sợ, vui đến thiếu chút nữa thì nhảy cẫng lên, vội vàng tỏ vẻ: “Một lần, một lần thôi, là được rồi!”
“Tuyệt đối không được có lần sau nữa.”
“Đảm bảo không có lần sau. Chỉ cần mẹ có thể giúp con chữa khỏi bệnh hoàn toàn, con liền…”