back to top

Kiếp trước là mẹ, kiếp này là vợ – Tác giả Cấm Kỵ

- Bao cao su 6 bi chống xts, tăng khoái cảm cho nữ -
Phần 1

Luân hồi chuyển kiếp là một vòng quay sinh tử, là khi một người vốn đã rời xa thế giới này nhưng sau đó trở lại với thân xác mới cùng cuộc đời mới. Những người đã đầu thai chuyển kiếp thường sẽ mất đi toàn bộ ký ức của kiếp trước để sống trọn vẹn một cuộc đời khác. Thế nhưng, sẽ ra sao nếu một người vẫn giữ lại toàn bộ ký ức cũ? Liệu người đó sẽ đối diện như thế nào với những người thân yêu của mình từ kiếp trước, đặc biệt khi mối quan hệ giữa họ vốn không còn phù hợp với thân phận mới?

Câu chuyện bắt đầu ở một vùng ngoại ô yên bình, nơi có một gia đình nhỏ ba người sống hạnh phúc bên nhau. Người cha hiền lành luôn ân cần, người mẹ dịu dàng tên là Thư luôn chu đáo và âu yếm, cùng với cậu con trai tên Thuận, một cậu bé hoạt bát, thông minh, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và tiếng cười. Những tưởng cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua, ngập tràn tiếng cười và hạnh phúc, nhưng rồi bi kịch lại ập đến như một cơn giông bất ngờ giữa ngày nắng đẹp.

Vào ngày sinh nhật thứ năm của Thuận, cả nhà tổ chức một bữa tiệc nhỏ nhưng ấm cúng. Cậu bé ríu rít bên chiếc bánh kem nhiều màu, ánh mắt long lanh niềm vui, còn người mẹ thì ngồi đó, mỉm cười hiền từ nhìn con như thể trong khoảnh khắc ấy, mọi buồn phiền trên đời đều tan biến. Bà Thư hát chúc mừng sinh nhật, đôi mắt ánh lên thứ tình yêu không thể nào định nghĩa tình mẫu tử thiêng liêng và sâu thẳm.

Thế nhưng định mệnh lại quá tàn nhẫn. Chỉ vài giờ sau, trên đường trở về từ tiệm bánh, một vụ tai nạn bất ngờ đã cướp đi sinh mạng người phụ nữ ấy. Không một lời từ biệt, không một cơ hội ôm con lần cuối. Với một đứa trẻ năm tuổi, nỗi đau ấy còn quá xa vời để hiểu trọn vẹn, nhưng cũng đủ để khắc sâu mãi mãi vào tâm hồn non nớt của cậu.

Khoảnh khắc trước, bà Thư vẫn còn nắm tay con băng qua đường, vẫn còn ngồi bên chiếc bàn gỗ nhỏ, cười hạnh phúc khi nhìn con ăn bánh. Chỉ trong một tích tắc sau đó, ánh đèn xe lóa lên, tiếng phanh rít gắt gao vang lên như xé toạc cả không gian, rồi tất cả chìm vào bóng tối. Bà không biết chuyện gì đang diễn ra. Chỉ nhớ một cơn lạnh buốt xuyên qua toàn thân, rồi sự im lặng bao trùm như một giấc mộng kỳ lạ.

Bà mở mắt. Không còn thấy con trai, không còn tiếng cười, không còn ai gọi tên mình. Chỉ là một khoảng không trắng xóa mơ hồ như sương. Bà hoảng hốt gọi con, giọng run rẩy “Thuận ơi…” nhưng chẳng ai đáp lại. Bà quay người tìm kiếm, trái tim nặng trĩu như bị bóp nghẹt. Và rồi bà thấy… chính mình. Thân xác của bà nằm bất động bên vệ đường, máu loang dưới nền xi măng lạnh lẽo, khuôn mặt vẫn còn vương nét hoảng loạn và kinh hãi.

Mọi người xung quanh đang hốt hoảng chạy đến. Có người gọi cấp cứu, có người che mắt trẻ con lại, nhưng bà thì không thể chạm tới ai trong số họ. Tay bà xuyên qua những thân thể kia như thể bà chỉ là một làn hơi. Bà muốn hét lên, muốn nói rằng mình vẫn ở đây, vẫn còn tồn tại, vẫn chưa sẵn sàng rời bỏ cuộc đời này.

Rồi bà thấy Thuận chạy đến. Gương mặt nhỏ bé đẫm nước mắt, đôi bàn tay nhỏ lay lay cánh tay mẹ, tiếng gọi “Mẹ ơi, mẹ ơi…” xé lòng hơn bất cứ thứ âm thanh nào. Bà muốn ôm lấy con, muốn lau nước mắt cho nó, muốn ôm chặt lấy đứa trẻ mà bà đã từng nguyện hy sinh cả cuộc đời để bảo vệ. Nhưng bà không thể. Tay bà chỉ lướt qua cơ thể nó, như một cơn gió lạnh vô hình.

Đêm hôm ấy, căn phòng nhỏ trở nên im lặng đến lạ thường. Ánh đèn ngủ màu vàng cam vẫn như mọi ngày, nhưng trong lòng cậu bé Thuận thì lạnh lẽo hơn bất kỳ đêm mưa nào. Không còn ai ôm cậu, không còn tiếng ru, không còn hơi ấm quen thuộc của mẹ. Cậu nằm đó, mắt mở to, nhìn trân trân lên trần nhà như đang tìm một điều gì đó đã mất đi mãi mãi. Không ai bảo cậu rằng mẹ đã chết, chỉ nói mẹ “đi xa”. Nhưng cậu hiểu bằng một nỗi đau bản năng rằng mẹ sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Và rồi, khi gió lay nhẹ rèm cửa sổ dù không ai mở, khi một làn hương quen thuộc thoảng qua mùi dầu gội mà mẹ hay dùng cậu bé ngồi bật dậy. Căn phòng trống rỗng, nhưng cậu nghe thấy… một giọng hát. Nhẹ như gió, mơ hồ như vọng từ cõi nào xa xăm, nhưng cũng gần đến nỗi khiến cậu cảm thấy như mẹ đang ngồi ngay bên cạnh.

Thuận run run khẽ gọi: “Mẹ… mẹ ơi…”

Không có lời đáp, nhưng một cơn gió thoảng qua, vuốt nhẹ mái tóc cậu bé như một bàn tay vô hình dịu dàng vỗ về. Cậu nằm xuống, nhắm mắt, và lần đầu tiên sau những ngày dài mất ngủ vì nước mắt và hoài nghi, cậu chìm vào giấc mơ, giấc mơ về một cái ôm đã từng là tất cả.

Nơi góc phòng, linh hồn người mẹ đứng đó. Ánh mắt bà chan chứa yêu thương, nhưng cũng đầy nuối tiếc và đau đớn. Bà biết mình không thể ở lại mãi, dù lòng không nỡ rời xa. Bà đã nấn ná quá lâu giữa hai thế giới chỉ vì một đứa trẻ. Nhưng giờ, bà biết con trai bà đã đủ mạnh mẽ để lớn lên, dù trái tim non trẻ ấy có trầy xước ra sao.

Bà bước lại gần giường, ánh mắt dịu dàng nhìn gương mặt con trai đang ngủ say. Bàn tay bà vươn ra định vuốt tóc con, như đã từng làm bao lần khi cậu còn nhỏ. Nhưng tay bà chỉ lướt qua, không chạm được vào làn da mềm mại ấy. Bà khựng lại, ánh mắt hoảng hốt, trái tim như bị bóp nghẹt lần nữa. Bà rút tay lại, khẽ run. Đứng thẳng dậy, bà nhìn con lần cuối, rồi lặng lẽ xoay người.

Dưới ánh trăng nhạt nhòa ngoài khung cửa sổ, thân ảnh của bà dần dần tan biến, hòa vào ánh sáng dịu dàng ấy như thể chính trăng cũng đang khóc thương cho một tình mẫu tử bị chia lìa quá sớm.

- Titan Gel Nga chính hãng tăng kích thước cu, kéo dài thời gian QH -

Bài viết liên quan

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Xem nhiều

Mới nhất