Hải ngồi trong quán cà phê quen thuộc vào sáng Chủ nhật, nhấp một ngụm cà phê đắng nhẹ, nhưng tâm trí anh lại trôi dạt về những trải nghiệm khó quên trong thời gian qua. Cuộc sống của anh đã thay đổi nhiều kể từ ngày Trân đề nghị có con với anh mà không cần một mối quan hệ ràng buộc. Ban đầu, đó chỉ là một lời đề nghị đơn giản, nhưng chẳng ai ngờ rằng mọi thứ lại dẫn đến những đêm hoan lạc mãnh liệt như hiện tại.
Anh nhớ lại những lần đầu tiên bên Trân, cảm giác được tận hưởng cơ thể săn chắc, cuốn hút của cô khiến anh không thể nào quên. Trân có lẽ là người phụ nữ đầu tiên cho anh sự tự do tuyệt đối trong chuyện thể xác. Không ràng buộc, không đòi hỏi, chỉ đơn thuần là những cuộc hoan lạc đầy đam mê. Cô khiến anh nghiện, không chỉ vì cơ thể nóng bỏng mà còn vì thái độ thoải mái, chủ động của cô.
Rồi đến Hạnh, một sự tình cờ nhưng cũng đầy kích thích. Hải vẫn nhớ đêm hôm đó, khi anh lén lút làm tình khi Hạnh đang say sưa ngủ ở buổi team building. Cô nằm đó, giả vờ ngủ nhưng thực chất là đang ngầm chờ đợi anh. Ban đầu, anh tưởng mình là người kiểm soát cuộc chơi, nhưng sau này, anh nhận ra Hạnh cũng chủ động tận hưởng. Cô có sự mềm mại và một sự nữ tính đặc biệt, cùng với cảm giác bí ẩn khiến mỗi lần bên Hạnh đều mang đến những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Và điều khiến Hải không thể nào quên là khi Trân và Hạnh cùng ở bên anh trong một đêm. Việc được tận hưởng cả hai người phụ nữ cùng lúc mang đến cảm giác hoàn toàn mới lạ, một sự kích thích không thể diễn tả thành lời. Trân thì đầy đam mê và mãnh liệt, trong khi Hạnh lại có phần ngại ngùng nhưng đầy cuốn hút. Hải chưa từng nghĩ mình sẽ có trải nghiệm như vậy, nhưng khi nó đến, anh không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó.
Chưa dừng lại ở đó, còn có Hoa – người phụ nữ từng trải nhất trong số họ. Là mẹ một con, cơ thể Hoa không còn săn chắc như Trân, nhưng bù lại, cô có sự đằm thắm và quyến rũ riêng biệt. Những lần làm tình với Hoa mang lại cho Hải một cảm giác trưởng thành hơn, một sự hòa quyện giữa trải nghiệm và sự nồng nhiệt. Hoa biết cách làm chủ bản thân, nhưng đồng thời cũng khiến anh có thể bùng nổ một cách trọn vẹn.
Hải khẽ thở dài, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt hồi tưởng lại những khoảnh khắc đó. Có lẽ anh đang sống trong quãng thời gian thú vị nhất của đời mình, khi được tận hưởng khoái cảm mà không cần phải lo lắng quá nhiều về tương lai hay trách nhiệm.
Nhưng rồi, trong một thoáng suy nghĩ, anh tự hỏi, liệu những trải nghiệm này sẽ kéo dài bao lâu? Liệu đến một lúc nào đó, mọi thứ sẽ thay đổi? Và nếu thay đổi, liệu anh có sẵn sàng chấp nhận nó không?
…
Và rồi ngày đó cũng đã đến. Những đêm dài từng cuộn chặt trong hơi thở gấp gáp và tiếng rên khẽ, giờ chỉ còn là ký ức. Hải nằm một mình trong căn phòng trọ vắng, ánh đèn vàng hắt lên trần nhà lạnh lẽo. Sự yên tĩnh bây giờ không còn gợi cảm giác thư giãn, mà như một khoảng trống mênh mông, khó lấp đầy.
Trân đã nghỉ việc. Một tin nhắn ngắn gọn báo rằng cô chuyển về quê để gần gia đình hơn. Không có nước mắt, không có chia tay chính thức. Chỉ là một khoảng trống nữa mở ra trong đời Hải. Dù từng tràn đầy đam mê, nhưng mối quan hệ giữa họ cũng giống như Trân, lặng lẽ rút khỏi cuộc chơi.
Hạnh thì đã có bạn trai, đó cũng là một đồng nghiệp trong công ty. Tin đó đến từ một bức ảnh đăng trên mạng: Cô dựa đầu vào vai bạn trai, ánh mắt hạnh phúc. Hải nhìn bức ảnh ấy trong im lặng, không đau, không ghen, chỉ là hụt hẫng. Từ nay, sẽ chẳng còn những buổi nhậu cố tình kéo dài, chẳng còn cảnh giả vờ ngủ để được một lần nữa cảm nhận sự mềm mại quen thuộc nữa.
Hoa thì bận bịu với chồng con. Cô gọi cho Hải một lần, nói giọng nhẹ nhàng nhưng xa cách hơn xưa: “Mình chuẩn bị sinh đứa thứ hai, chắc không còn dịp nào lên Sài Gòn nữa.” Hải chúc mừng, giấu đi cái nhói nơi ngực. Người phụ nữ đã từng dâng hiến thân thể trong đêm cuồng nhiệt ấy, giờ đang làm mẹ và thế là đủ để khép lại một chương dài giữa họ.
Giữa Sài Gòn náo nhiệt, Hải dần nhận ra những mối quan hệ không ràng buộc, sau cùng, cũng không thể neo giữ ai thật sự. Tất cả rồi sẽ rời đi, theo cách này hay cách khác. Điều còn lại chỉ là dư âm, và một chút tiếc nuối âm ỉ trong lòng người đàn ông từng nghĩ mình bất khả chiến bại trong chuyện xác thịt.
Một cơn gió thổi qua khung cửa sổ. Hải khép mắt, để lại sau lưng những cái tên, những đêm trắng, và một thời từng ngỡ là bất tận.