Hiệp ngồi im lìm ở góc phòng tiệc cưới sang trọng, ánh đèn pha lê lấp lánh chiếu lên khuôn mặt hắn – một khuôn mặt điển trai nhưng lúc này méo mó vì ghen tuông và dục vọng đen tối. Ly rượu vang thứ năm đã cạn, nhưng hắn chẳng buồn rót thêm. Mắt hắn dán chặt vào Ngọc Bích – con người yêu cũ mà hắn từng yêu điên cuồng, từng địt không biết bao nhiêu lần cho đến khi cô bỏ hắn để lấy thằng Tân giàu có hơn. Bích hôm nay đẹp lộng lẫy trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi ôm sát cơ thể, bộ ngực đầy đặn phập phồng mỗi lần cô cười duyên với khách mời.
“Địt mẹ, mày cười cái gì mà sướng thế con đĩ? Mày quên cái lồn mày từng co bóp quanh cặc tao như thế nào rồi à? Quên cái cách mày quỳ dưới háng tao bú mút như con điếm chuyên nghiệp rồi sao?” – Hiệp nghĩ thầm, máu nóng dồn xuống dưới háng khiến con cặc hắn cương cứng trong quần tây. Hắn siết chặt nắm đấm đến mức móng tay bấm vào da thịt đau điếng. Hắn vẫn yêu Bích, yêu theo kiểu bệnh hoạn, kiểu muốn chiếm hữu hoàn toàn, muốn hủy hoại nếu không thể có được.
“Mày lấy thằng khác cũng được, nhưng lồn mày, miệng mày, vú mày, đít mày… tất cả vẫn phải là của tao. Tao sẽ làm mày nhớ đời, nhớ đến mức mày phải quỳ xin tao tha thứ vì đã phản bội tao.”
Mỗi lần Tân – thằng chồng mới – ôm eo Bích nhảy điệu valse chậm rãi, Hiệp lại tưởng tượng cảnh hắn lao vào đâm chết thằng đó ngay giữa đám cưới. Tân trông lịch lãm, cao ráo, cười nói duyên dáng với quan khách, nhưng với Hiệp, nó chỉ là một thằng đàn ông yếu đuối, không đủ bản lĩnh để giữ được người phụ nữ như Bích.
“Mày nghĩ mày xứng với con đĩ đó à? Mày có biết nó thích bị địt mạnh bạo thế nào không? Có biết nó từng rên la khi tao bóp cổ nó trong lúc xuất tinh đầy lồn nó không?” – Hiệp cười nhạt trong đầu, mắt đỏ ngầu theo dõi từng cử chỉ của Bích. Cô vẫn đẹp như ngày nào: Mái tóc đen dài buông xõa, đôi môi đỏ mọng từng hôn khắp cơ thể hắn, cặp đùi thon dài từng quấn chặt eo hắn mỗi đêm.
Tiệc tan dần, khách khứa ra về. Hiệp lặng lẽ theo dõi từ xa. Hắn đã hỏi thăm kỹ lưỡng từ bạn bè chung: Tuần trăng mật của đôi tân lang tân nương sẽ ở một homestay riêng tư, thanh vắng giữa rừng thông cách thành phố hơn trăm cây số, không hàng xóm, không sóng điện thoại ổn định – địa điểm hoàn hảo cho những kẻ như hắn. Hiệp gọi ngay cho Long và Huy – hai thằng bạn chí cốt từ thời đại học, hai con thú dữ chuyên chơi bời, từng cùng hắn chia sẻ không biết bao nhiêu con điếm ở các quán bar.
“Tao cần tụi mày giúp một việc lớn. Con Ngọc Bích, người yêu cũ của tao, nó lấy chồng rồi. Tao muốn nó nhớ đời, nhớ mãi không quên.”
Hiệp nói giọng lạnh lùng qua điện thoại. Long cười khàn khàn, giọng khàn vì thuốc lá:
“Địt mẹ, mày vẫn còn ám ảnh con đó à? Được thôi, tao với Huy đi. Lâu rồi không có hàng xịn để chơi tập thể.”
Huy thì hào hứng hơn, giọng phấn khích:
“Hiếp dâm vợ người ta hả? Nghe kích thích vãi! Tao mang theo ít đồ chơi luôn, đảm bảo con đĩ đó sẽ rên đến khản cổ.”
Ba thằng chuẩn bị kỹ lưỡng: Mặt nạ đen, găng tay, dây thừng, dao nhọn, và cả khẩu súng ngắn mà Long giấu trong cốp xe từ lâu. Chúng lái chiếc xe tải cũ kỹ bám theo xe hơi sang trọng của Tân và Bích từ xa, đèn pha tắt để tránh bị phát hiện. Đêm tối mịt mù, đường rừng quanh co, gió lạnh rít qua cửa kính. Hiệp ngồi sau tay lái, tim đập thình thịch vì phấn khích xen lẫn ghen tị. Hắn tưởng tượng cảnh Bích đang nằm dưới thân thằng Tân, rên rỉ như ngày xưa từng rên dưới thân hắn.
“Địt mẹ, tao sẽ làm mày đau gấp trăm lần những gì mày từng chịu. Tao sẽ để tụi nó chơi mày tàn bạo trước, rồi tao sẽ là người cuối cùng, để mày biết chỉ có tao mới thật sự sở hữu mày.”
Homestay hiện ra sau hơn hai tiếng chạy xe: Một căn nhà gỗ hai tầng xinh xắn nép mình giữa rừng thông cao vút, đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa sổ. Tân và Bích bước xuống xe, tay trong tay, cười nói hạnh phúc. Tân ôm vợ từ phía sau, hôn lên cổ cô thì thầm:
“Em yêu, cuối cùng mình cũng có đêm đầu tiên thực sự thuộc về nhau.”
Bích đỏ mặt, đáp lại nụ hôn ngọt ngào:
“Anh… em hồi hộp quá…”
Họ bước vào nhà, đóng cửa lại, ánh đèn phòng ngủ tầng hai bật sáng.
Ba thằng Hiệp đậu xe ở khuất sau rừng, chờ đợi hơn một tiếng để chắc chắn đôi vợ chồng đã thấm mệt và bắt đầu “hành sự”. Bên trong phòng ngủ, Tân chậm rãi cởi váy cưới của Bích, từng lớp vải trắng rơi xuống sàn. Cơ thể cô lộ ra hoàn toàn: Bộ ngực tròn đầy với núm vú hồng hào đang cứng lên vì kích thích, bụng phẳng lì, cặp mông cong vút, và cái lồn hồng hào được tỉa lông gọn gàng. Tân quỳ xuống hôn khắp người vợ, lưỡi liếm từ cổ xuống ngực, rồi xuống bụng, cuối cùng dừng lại ở lồn Bích.
“Em thơm quá… anh muốn ăn em mãi.”
Tân thì thầm, lưỡi lia qua khe lồn khiến Bích rên rỉ:
“Ư… anh… nhẹ thôi… em nhột…”
Tân háo hức tụt quần, con cặc cương cứng đâm thẳng vào lồn vợ vừa ướt át.
“Aaa… anh mạnh quá… em chịu không nổi…”
Bích ôm chặt chồng, hai chân quấn lấy eo Tân, hông nhấp nhô theo nhịp địt chậm rãi rồi dần nhanh hơn. Tiếng da thịt vỗ vào nhau vang lên trong căn phòng yên tĩnh, xen lẫn tiếng rên tình tứ của cả hai.
Đúng lúc cao trào, khi Tân đang nằm đè lên Bích nhấp mạnh, cửa phòng bật tung. Ba bóng đen bịt mặt lao vào như cơn lốc, nhanh như chớp. Long lao tới đè Tân xuống sàn, dao kề cổ:
“Đừng có động đậy, không tao cắt cổ mày ngay lập tức, thằng chó!”
Tân giật mình hét lên nhưng lập tức bị Huy bịt miệng, dây trói siết chặt tay chân vào chiếc ghế gỗ cạnh giường. Một miếng giẻ nhét đầy mồm khiến Tân chỉ ú ớ được. Bích hoảng loạn ngồi bật dậy, ôm chăn che thân thể trần truồng, hét lớn:
“Các người là ai?! Thả chồng tôi ra ngay! Cứu với!!!”
Hiệp tiến lại gần giường, mắt lóe lên dục vọng đen tối. Hắn nhìn Bích run rẩy, nước mắt lưng tròng, cơ thể trắng muốt đầy dấu hôn của thằng chồng.
“Im mồm đi con đĩ thối!”
Hiệp tát mạnh một cái vào mặt cô, tiếng “chát” vang lên khiến má Bích đỏ ửng ngay lập tức. Bích ngã ngửa ra giường, khóc nức nở:
“Làm ơn… đừng làm hại chúng tôi… tiền bạc cứ lấy hết…”
Tân giãy giụa điên cuồng trên ghế, mắt đỏ ngầu nhìn vợ bị hành hạ, nước mắt chảy dài vì bất lực tuyệt đối.
Long và Huy cười ha hả như hai con thú đói mồi. Long vồ lấy ngực Bích bóp mạnh đến mức cô hét lên đau đớn:
“Địt mẹ, vú to thế này, chắc thằng chồng mày bú hoài hả con điếm?”
Huy tụt quần, con cặc to đen hôi hám nhảy ra:
“Tao chịu hết nổi rồi, để tao khai pháo trước!”
Hắn đè Bích nằm ngửa, hai tay banh chân cô ra hết cỡ. Lồn Bích vẫn còn ướt nhẹp tinh trùng của chồng, Huy cười dâm đãng:
“Địt mẹ, lồn mày còn dính đầy tinh thằng chồng kìa, đang sướng với nó thì tụi tao đến đúng lúc quá!”
Hắn đâm thẳng cặc vào không thương tiếc, mạnh bạo như muốn xé toạc.
“AAAAA!!! ĐAU QUÁ!!! LÀM ƠN DỪNG LẠI!!!”
Bích gào thét thảm thiết, tay cào cấu mặt Huy nhưng chỉ khiến hắn càng hăng hơn.
“Im đi con đĩ, lồn mày chặt vãi lồn, ngon hơn cả điếm tao từng chơi!”
Huy nhấp như máy khâu, mỗi cú đâm sâu đến tận tử cung khiến Bích đau điếng, nước mắt giàn giụa.
Long không chờ đợi, hắn quỳ lên ngực Bích, nhét con cặc đầy lông vào mồm cô:
“Bú đi con đĩ hôi! Liếm sạch sẽ cho tao, không tao đấm vỡ mồm mày!”
Bích nghẹn ngào lắc đầu, nhưng Long tát liên tục vào mặt cô:
“Bú mẹ đi! Há mồm ra!”
Cô đành mở miệng, lưỡi run rẩy liếm lấy con cặc dơ bẩn đầy mùi hôi tanh.
“Ứ ứ… đừng… kinh tởm quá…”
Bích khóc nức nở, nước mắt hòa lẫn nước miếng chảy dài.
Hiệp đứng nhìn, tim hắn đau đớn xen lẫn khoái lạc bệnh hoạn. Hắn yêu Bích, yêu đến mức muốn cô chỉ thuộc về mình, muốn cô đau khổ để nhận ra không ai thay thế được hắn.
“Mày phải chịu đau trước đã, rồi mày sẽ hiểu chỉ có anh mới mang lại cực khoái thật sự cho mày.”
Hiệp nghĩ thầm, tay thủ dâm qua lớp quần. Tân trên ghế chứng kiến hết, gào ú ớ điên cuồng, nước mắt nhục nhã chảy dài, cơ thể giãy giụa đến mức ghế gỗ lung lay nhưng dây trói quá chặt.
Huy địt một hồi rồi rút ra, bắn tinh đầy mặt Bích:
“Nuốt hết đi con đĩ, tinh trùng tao ngon lắm đấy!”
Long chuyển xuống lồn, đâm mạnh:
“Địt mẹ, lồn mày bị Huy nong rộng rồi, giờ đến lượt tao làm nát nó!”
Hắn vừa địt vừa tát vú Bích đến đỏ ửng, bóp cổ cô khiến cô nghẹt thở:
“Thích không con điếm? Gào to lên cho chồng mày nghe!”
Đến lượt Hiệp. Hắn leo lên giường chậm rãi, ánh mắt đầy ám ảnh. Hiệp vuốt ve cơ thể Bích đang run rẩy, thì thầm:
“Bích… em vẫn đẹp như ngày nào, vẫn là con đĩ của anh.”
Giọng nói quen thuộc khiến Bích giật mình nhìn lên. Dù bịt mặt, cô nhận ra ngay qua ánh mắt và cách nói chuyện.
“Hiệp… Là anh sao? Hiệp ơi không… sao anh làm thế này với em?”
Bích khóc thảm thiết, nước mắt tuôn trào.
Ba thằng đồng loạt gỡ mặt nạ. Hiệp cười méo mó, đầy đau đớn và điên cuồng:
“Phải, là anh đây. Anh yêu em, Bích à. Yêu đến mức không chịu nổi khi thấy em thuộc về thằng khác. Em chỉ được là của anh thôi!”
Long và Huy cười lớn như hai con quỷ:
“Thằng này si tình vãi đái! Nhưng địt thì vẫn phải địt cho đã!”
Tân nhìn thấy mặt Hiệp, mắt trợn trừng muốn lồi ra, gào lên qua lớp giẻ:
“MÀY… THẰNG KHỐN NẠN! TAO SẼ GIẾT MÀY! THẢ VỢ TAO RA NGAY!!!”
Nhưng hắn chỉ có thể giãy giụa vô ích, nước mắt nhục nhã chảy dài, chứng kiến vợ bị người yêu cũ và hai thằng bạn nó hành hạ dã man.
Hiệp đâm cặc vào lồn Bích, chậm rãi nhưng sâu tận gốc.
“Em thấy không? Chỉ có cặc anh mới vừa khít với lồn em thế này.”
Bích lắc đầu kinh hoàng:
“Không… Hiệp… dừng lại đi… em van anh… đây là tội lỗi…”
Nhưng Hiệp không nghe, hắn nhấp mạnh hơn, vừa địt vừa hôn cô cuồng loạn, thì thầm những lời yêu thương bệnh hoạn:
“Anh yêu em… yêu đến mức muốn hủy hoại em… em mãi là của anh…”
Long và Huy thay phiên không ngừng nghỉ. Chúng chơi đủ kiểu dơ bẩn, tàn độc: Bắt Bích quỳ liếm hậu môn chúng, nhét ngón tay thô bạo vào đít cô khiến cô hét lên đau đớn, phun nước bọt vào mồm cô rồi bắt nuốt, tát vào vú đến sưng đỏ, bóp cổ khi địt đến mức Bích suýt ngất.
“Con đĩ, mày thích bị hiếp lắm phải không? Lồn mày co bóp suốt kìa!”
Long gầm gừ. Huy thì bắt cô doggy, vừa địt vừa kéo tóc:
“Gào đi, gào cho chồng mày nghe mày sướng thế nào khi bị cặc lạ nhấp!”
Chúng bắt Bích cưỡi ngựa lên người từng thằng, ép cô tự nhún, rồi cười nhạo khi cô kiệt sức ngã xuống.
Suốt đêm dài, chúng thay nhau xuất tinh vào lồn, vào đít, vào mồm, lên mặt, lên ngực Bích – cơ thể cô nhầy nhụa đầy tinh trùng dính nhớp, mùi tanh nồng nặc. Bích gào thét đến khản cổ:
“Đau quá… tha cho em… chồng ơi cứu em với…”
Tân khóc như điên dại, đầu đập mạnh vào ghế đến chảy máu, nhưng vẫn bất lực hoàn toàn nhìn vợ bị hành hạ nhục nhã.
Khi trời gần sáng, Tân vẫn gào thét chửi rủa không ngừng:
“TỤI MÀY LÀ SÚC VẬT! TAO SẼ BÁO CÔNG AN, TỤI MÀY CHẾT CHẮC!”
Long cười lạnh lùng, rút khẩu súng ngắn từ túi quần:
“Im đi thằng chó, mày nói nhiều quá rồi đấy.”
Một tiếng nổ khô khốc vang lên. Viên đạn găm thẳng vào trán Tân, máu bắn tung tóe lên tường, thân hình hắn giật mạnh vài cái rồi bất động hoàn toàn, mắt vẫn mở trừng trừng đầy oán hận.
Bích hét lên kinh hoàng, tiếng hét xé toạc màn đêm:
“KHÔNG!!! CHỒNG ƠI!!! ANH TÂN!!!”
Cô quỳ dưới sàn, tay bấu víu vào chân ghế nơi xác chồng đang ngồi, cơ thể run rẩy trong vũng máu và tinh trùng.
Hiệp ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy Bích đang đờ đẫn vì sốc, thì thầm vào tai cô:
“Giờ thì em chỉ còn lại anh thôi… Em sẽ mãi thuộc về anh, Ngọc Bích…”
Long và Huy cười thỏa mãn, lau chùi sơ sài hiện trường trước khi biến mất vào màn sương sớm. Đêm đen tối ấy đã cướp đi tất cả của Ngọc Bích, để lại một người phụ nữ tan vỡ, nhục nhã và bị giam cầm trong vòng tay của kẻ từng yêu cô theo cách kinh hoàng nhất.


